Phải đi bao xa ta mới chạm tới hạnh phúc?
Thế gian rộng lớn vô vàn người trần mắt thịt luôn chiếm phần hơn, vậy nên mới có tham - sân - si. Đó cũng là nguồn cơn khiến đa số chúng ta định nghĩa và đo lường hạnh phúc bằng những giá trị vật chất như thu nhập phải cao, tiền bạc phải nhiều, nhà cửa phải sang, áo quần phải xịn… Để khi không đạt được những tiêu chuẩn vật chất ấy, ta than thân trách phận và cho rằng mình bất hạnh, hạnh phúc cách mình quá xa.
Hồi du học ở nước ngoài, tôi chơi thân với một cô bạn tên Ngọc. Kỳ thực tính tình và sở thích của hai đứa khác nhau vạn dặm nhưng vì cùng một kiểu người nên thành ra thân thiết. Chúng tôi đã luôn nhìn đời qua lăng kính màu xám, thấy chưa đủ dù không chắc liệu mình có cần nhiều hơn và sẽ ủ rũ âu lo khi ly nước chỉ còn một nửa. So với một số du học sinh khác, chúng tôi may mắn hơn rất nhiều khi có người nhà hậu thuẫn, chu cấp từ học phí đến tiền tiêu vặt. Nhưng lúc nào ngồi lại với nhau, chúng tôi cũng thở than sao mình bất hạnh quá.

Ngược lại với tôi và Ngọc, Tuyền là du học sinh hơn tôi một khóa. Chị xuất thân từ một gia đình làm nông ở miền Tây nghèo khó. Cả họ chắt chiu từng đồng để lo cho chị sang nước ngoài hòng đổi đời nhưng cũng chỉ lo được học phí năm đầu. Để có thể tiếp tục theo đuổi tri thức, chị Tuyền buộc phải chi tiêu dè sẻn và tất bật với các công việc làm thêm. Thậm chí chị phải làm chui, làm lén với đồng lương ít ỏi do chưa đủ tuổi lao động hợp pháp theo luật nước ngoài.
So với gia cảnh và chất lượng sinh hoạt, điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng tôi và chị Tuyền là ở thái độ dành cho cuộc sống. Chị Tuyền lúc nào cũng cười. Chị gặp chuyện vui hay học hành vất vả, có khi một lúc cáng đáng hai, ba công việc làm thêm chị vẫn cười. Trong đáy mắt chị dường như luôn lấp lánh một thứ ánh sáng mãnh liệt mang tên hy vọng. Đường đời nhiều gian nan, chị Tuyền luôn có cách tìm ra những đóa hoa tích cực, lạc quan ven đường để vững chân bước tiếp. Chị nói chị biết ơn tất cả những điều dù tốt hay xấu đã tạo nên chị của ngày hôm nay. Và chị thấy hạnh phúc.
Có những người như vậy, họ dường như chẳng cần mải miết đeo đuổi hay tìm kiếm đâu xa mà hạnh phúc vẫn luôn nằm gọn trong tầm tay.
Có lẽ việc đau đáu tính xem phải đi bao xa mới chạm tới hạnh phúc ngay từ ban đầu đã là sai. Hạnh phúc không phải thứ mà ta cần trèo lên những vị trí quyền lực, những khu nhà cao cấp hơn là có thể đạt được. Hạnh phúc chỉ đơn giản là ly cocktail được pha trộn từ hỗn hợp cảm xúc mang tên tích cực, lạc quan và biết đủ. Mà những nguyên liệu này, ta có thể dễ dàng ươm trồng và dung dưỡng trong tâm hồn khi thay đổi cách nghĩ, cách nhìn nhận mọi việc.

Hóa ra chúng ta quyền năng hơn chúng ta tưởng, đủ để quyết định cuộc đời mình hạnh phúc hay bất hạnh. Điều đáng tiếc là có những người chưa đủ thông suốt để nhận ra quyền năng của mình, hay chưa đủ mạnh mẽ để nắm lấy quyền năng ấy. Nhưng chỉ cần chúng ta biết chính mình mới có khả năng tạo ra sự thay đổi thì dẫu có muộn màng hay khó khăn, ta luôn có thể sở hữu một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc hơn. Giờ thì câu trả lời cho câu hỏi phải đi mất bao xa ta mới tới được hạnh phúc đã sáng rõ hơn bao giờ hết. Chúng ta chỉ cách hạnh phúc có một suy nghĩ mà thôi./.


Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.
Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.
Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.
Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…
Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.
Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.
0