Mẹ ơi đừng đánh con đau

Có một người mẹ, trong lúc nóng giận, không kiềm chế được đã đánh con mình. Người xưa thường nói: "Yêu cho roi cho vọt". Nhưng liệu sự thể hiện tình yêu bằng cách này có làm đau trái tim con cái, hay tự làm đau chính trái tim của những người làm cha làm mẹ?

“Mẹ ơi đừng đánh con đau

Để con bắt ốc hái rau mẹ nhờ!”

Con trai thương của mẹ! Con có nhớ lời hát ru thân thuộc này không? Để mẹ kể con nghe, tuổi thơ mẹ cũng được dìu dắt trong lời ru của ngoại. Lời ru ấy đưa mẹ vào giấc ngủ trưa hè bên cánh võng hay những đêm đông vùi chân vào nệm ấm. Đến khi được làm thiên chức của người phụ nữ, mẹ cũng ru con bằng những giai điệu quê hương ngọt ngào. 

Tự nhiên như vậy, mẹ dìu dắt đứa con trai đầu lòng của mình vào giấc ngủ an lành. Dần dà, con thuộc hết những ca từ cũng như cách nhấn nhá của bài hát ru. Con luyến láy cùng và khoe với mẹ bằng nét mặt đầy hào hứng. Trong khoảnh khắc ấy, mẹ thấy mình như được sống lại quãng thời gian thơ bé, khi chính mẹ cũng từng say sưa nghe tiếng ngoại ầu ơ.

Vậy nhưng, cuộc sống không phải lúc nào cũng bình yên và ngọt ngào như những lời ru ấy. Hơn một lần, mẹ đã không giữ được sự bình tâm. Mẹ dùng đòn roi để thể hiện quyền lực và xem đó là cách dạy con đúng đắn. Mẹ bào chữa cho hành động của mình bằng câu "Thương cho roi cho vọt".

Mẹ nhớ mãi, hôm đó con vô tình làm đổ ly sữa lên nệm. Tấm nệm dày khiến sữa càng thấm sâu. Dù mẹ dùng khăn lau, giấy thấm nhưng mọi cố gắng đều trở thành vô vọng. Cơn giận dữ lấn át hoàn toàn lý trí, mẹ bắt con quỳ gối và dằn vặt mãi đêm đó sẽ ngủ như thế nào. Đôi mắt con long lanh những dòng nóng hổi. Môi con mím chặt, hai vai run rẩy với từng cơn nấc nghẹn ngào. Vậy mà con càng khóc mẹ lại càng thêm tức giận. 

Mẹ dùng cây thước bảng mà mọi khi vẫn dạy con ê a tập đọc những chữ cái đầu đời để đánh con. Tiếng thước vung đến đâu, con khóc nhiều đến đó. Bất chợt, con đưa tay ôm lấy thân mình, đôi mắt ướt đẫm ngước nhìn mẹ nài nỉ: "Mẹ ơi đừng đánh con đau". Mẹ khựng lại muốn ôm con vào lòng, nhưng khi ấy con đã đẩy mẹ ra. Dẫu mẹ nói thương con bao nhiêu lần đi nữa, con vẫn khóc từng cơn dai dẳng. Con quay mặt vào tường và để lại câu hỏi mà khiến mẹ không thể nào quên "Mẹ nói thương con mà sao mẹ đánh con". 

Đêm đó, tiếng thở nhè nhẹ của con len vào tiếng thút thít làm lòng mẹ đau thắt. Mỗi lần mẹ đưa tay vỗ về chiếc lưng bé bỏng, con lại phủi ra một cách đầy hờn giận. Con giận mẹ và mẹ cũng giận chính mình. Mẹ đã sai vì chưa đủ kiên nhẫn với con hay mẹ tự cho mình là người lớn. Người lớn thì có quyền dùng đòn roi để bảo vệ quan điểm và hình ảnh uy quyền trong mắt con trẻ? Từng câu hỏi cứ xoáy vào tâm trí khiến mẹ trằn trọc nghĩ suy mãi không ngủ được. Mẹ lo hành động của mẹ sẽ khiến khoảng cách của mẹ con mình mỗi ngày một lớn. Rằng đòn roi sẽ để lại những vết hằn không chỉ trên da thịt, mà còn sâu thẳm trong tâm hồn con. Mẹ sợ rằng, tình yêu thương mà mẹ dành cho con sẽ mãi mãi bị che lấp bởi những vết thương lòng này.

Mẹ nhớ sáng hôm đó, nhìn vết lằn trên tay con mà lòng mẹ xót xa. Mẹ thoa dầu đến đâu, con rụt tay đến đó. Mẹ đã hỏi con câu hỏi mà từ bé đến giờ mẹ đặt ra không biết bao nhiêu lần: "Con có thương mẹ không?". Thường ngày, câu trả lời của con luôn nhanh chóng và chắc chắn rằng: "Con thương mẹ nhiều lắm". Nhưng hôm ấy, con ngập ngừng rồi đáp: "Con thương mẹ, nhưng con cũng giận mẹ nữa". Mẹ thương vì con đã luôn thành thật với cảm xúc của mình nhưng không hiểu sao lòng mẹ đau như ngàn vết kim đâm. Chẳng phải mẹ yêu con nhiều hơn cả bản thân mẹ sao? Tự bao giờ mẹ biến tình yêu thương ấy thành những trận đòn?

Mẹ hối hận thật sự con à. Mẹ không trách giận con mà cảm ơn vì con vẫn luôn bên cạnh mẹ, trao cho mẹ cơ hội sửa sai ở những ngày hiện tại và tương lai phía trước. Mẹ trò chuyện với con và với chính bản thân mẹ, để hiểu rằng bạo lực không khiến con trở thành cậu bé ngoan hơn, cũng không giúp con trưởng thành hơn mà đòn roi chỉ thể hiện sự bất lực của mẹ trong hành trình làm bạn với con.

Đứa trẻ hạnh phúc dùng tuổi thơ ôm ấp một đời. Câu nói này mẹ đã đọc ở đâu đó trong hành trình tìm hiểu kiến thức để nuôi dạy con. Vậy mà chính mẹ làm điều ngược lại. Con trai thương! Mẹ chỉ mong con có thể thứ tha cho những lần mẹ nóng giận, khiến con xót xa với những lằn ngang dọc trên cơ thể.

Ru con mẹ cũng ru mình, vậy mà đôi khi tiếng ru ấy chứa đựng cả tâm tình lẫn những lúc mẹ chưa đủ bình tĩnh. Con trai à! Cảm ơn con đã xuất hiện và làm người con, người bạn nhỏ của mẹ. Mẹ xin lỗi con vì những lần làm con thương tổn. Từ bây giờ, mẹ sẽ học cách kiên nhẫn, học cách yêu thương đúng cách, để giữ mãi sự ngọt ngào trong từng lời ru mà mẹ dành cho con, và cả cho chính mình, con nhé.

Ngọc Nữ

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN