Cánh đồng sau mùa gặt
Lúa gặt rồi, còn để lại rơm thơm. Đó là mùi của sự bình yên, nhẹ nhàng mà thiên nhiên đất trời ban tặng. Thật khó dùng từ để diễn tả mùi cánh đồng khi vừa gặt xong, khi những cọng rơm còn tươi mới. Mùi hương từ đó tỏa ra bình dị thôi mà đủ làm tâm hồn người con của đồng quê thổn thức.
Bao lần ngang qua cánh đồng vào mùa gặt, tôi đã phải đi thật chậm, thậm chí dừng xe để tận hưởng cho đã mùi hương mê hoặc đó, để tâm hồn tự do bay nhảy với những xúc cảm lâng lâng. Tôi trở về tuổi thơ.

Đồng gặt rồi, trả lại cho đàn trâu bò sự tự do tuyệt đối nhất. Cả cánh đồng dường như là của chúng. Chúng nhởn nhơ lội hết bờ nọ ruộng kia gặm cỏ non, chú bê con ngộ nghĩnh lâu lâu lại nhảy cẫng lên chạy vọt từ đầu ruộng đến cuối ruộng rồi quay lại đùa nghịch bên bò mẹ. Còn bọn trẻ chăn trâu chúng tôi được phép rời mắt khỏi mấy chú trâu bò nhà mình mà không phải lo sợ chúng sẽ ăn lúa.
Trên cánh đồng sau mùa gặt, chúng tôi tha hồ đuổi bắt châu chấu, cào cào. Những chú cào cào ẩn mình trong ruộng lúa mấy tháng trời, nay lúa hết, chúng tràn ra cả bờ cỏ, vừa ăn cỏ, vừa đạp chân tanh tách. Chúng tôi đứa nào cũng mang theo một chiếc chai nhỏ, bắt được con nào lại bỏ vào đó. Chẳng mấy chốc chiếc chai đã đầy. Chúng tôi vo vài cọng rơm rạ cuộn lại thành cái nút, nút vào cổ chai cho châu chấu khỏi bay ra. Bao nhiêu đó hứa hẹn một bữa tối với châu chấu rang mỡ lá chanh vàng ươm thơm phức giòn giòn béo ngậy.

Đôi khi chúng tôi đào mấy cái hố nhỏ bên bờ ruộng thành bếp, gom chút rơm rạ khô lại để nướng muồm muỗm. Mùi khói rơm thơm quyện với mùi thơm ngầy ngậy của muồm muỗm chín vương vất đến tận bây giờ. Tôi ước gì lại được trở về tuổi thơ.
Đồng chiều sau mùa gặt, gió hát vi vu nâng cánh diều bay bổng. Ngày đó, chỉ là mấy cánh diều giấy tự làm mà chúng tôi cứ say sưa ngước mắt dõi theo xem diều của ai bay cao bay đẹp. Cánh diều giấy nhỏ bé lượn cùng những cánh chuồn chuồn chấp chới giữa cánh đồng mà có sức mạnh chở cả ước mơ của tuổi thơ tôi. Chẳng có tiếng sáo vi vu, chỉ có tiếng cười trẻ thơ giòn tan được gió nâng lên rải khắp cánh đồng.

Trên những thửa ruộng, đàn chim sà xuống nhặt nhạnh những hạt thóc rụng còn sót lại, tiếng chúng líu ríu trò chuyện. Chú nghé con dường như tò mò xem đàn chim nhỏ bé đang làm gì mà vui đến vậy, cũng có thể là muốn bắt chuyện nên chạy đến chỗ bầy chim khiến chúng vội bay vụt lên cao. Nhưng chỉ một lúc chúng lại sà xuống. Đồng vẫn rộng, mồi ăn vẫn còn. Lại ríu ra ríu rít tiếng chim. Chao ôi, bình yên quá đỗi!
Chợt tiếng Nghe…é…é ọ…o kéo dài của trâu mẹ gọi chú nghé con làm tôi giật mình. Tôi nổ máy xe, chầm chậm rời bánh, trong lòng ngân lên một giai điệu mến yêu. Bao năm rồi, cánh đồng sau mùa gặt vẫn bình yên như vậy.


Trong những ngày tháng Ba âm lịch, khi du khách thập phương nô nức hành hương về Đền Hùng, tìm về nguồn cội linh thiêng, có một người cũng đã đặt chân tới xứ Mường đất Tổ, xã Mỹ Lung, huyện Yên Lập, tỉnh Phú Thọ. Không chỉ để tìm hiểu về văn hóa Mường, cô ấy còn có cơ hội thưởng thức món xôi nếp gà gáy xứ Mường đất Tổ.
Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.
Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.
Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.
Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…
Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.
0