Dòng sông Hồng chở nặng phù sa
Tôi xa quê quãng năm tuổi. Ban đầu đó là những chuyến ra Hà Nội ngắn ngày. Bố chở chị em tôi trên chiếc xe Honda Cup đi qua cầu Chương Dương. Gió thổi táp vào mặt mang theo bao sự hồ hởi mong ngóng của chúng tôi.
Hà Nội với chị em tôi ngày ấy là Công viên Thủ Lệ với nhiều con thú lạ lẫm, những bồn hoa xinh, là kem sữa chua túi mát lịm, là nhà bác nơi thành phố vừa lạ vừa quen. Tôi chẳng tài nào nhớ nổi đường đi từ quê tôi lên Hà Nội và ngược lại. Tôi chỉ biết cứ đi qua cầu Chương Dương là sắp đến nhà bác. Hay cứ đi qua dòng sông mênh mông nước ấy là sắp về đến nhà tôi.

Những đợt đến nhà bác ngắn ngày mang theo niềm vui và sự tò mò. Sau này khi được ở Hà Nội thì cả một thời gian dài là nỗi nhớ quê hương da diết nơi có căn nhà cũ của gia đình tôi. Công việc của bố rất bận. Hồi đầu mẹ vẫn ở quê, chị em tôi ra Hà Nội trước. Một tuần một lần có khi cả tháng bố mới đưa chúng tôi về quê thăm mẹ.
Mỗi lần đi đến cầu Chương Dương, thấy dòng nước nặng phù sa bên dưới, cảm nhận rõ gió táp díu cả mắt lại tôi mới dám tin mình chắc chắn sẽ được về nhà với mẹ. Thế nhưng cũng có lần đến cầu rồi, thấy dòng sông quen thuộc rồi mà trời lại đổ mưa bố lại quay xe không giữ lời. Tôi khóc suốt chặng đường về, bố dỗ sao cũng không được và hậu quả là tôi bị lĩnh một trận đòn nhớ đời.

Ngày ấy tôi không biết dòng sông đó gọi là sông gì. Mãi sau này tôi mới biết đó là sông Hồng – Dòng sông chở nặng phù sa. Tôi không biết sông Hồng có nhận ra tôi không hay vì có quá nhiều người đi lại qua sông, hay vì có quá nhiều nỗi niềm người ta mang theo thả trôi vào dòng nước nên sông Hồng chẳng thể nhớ hết? Tôi tự hỏi dưới mặt nước lúc nào cũng ánh màu phớt đỏ ấy có phải mỗi một hạt đất li ti ấy là câu chuyện, là số phận của một con người không?
Ngày tôi có người yêu, anh thường chở tôi di dạo quanh cầu Long Biên. Cầu Long Biên là một cây cầu cổ kính nối hai bờ sông Hồng được làm hoàn toàn từ sắt, ở giữa có đường ray xe lửa chạy. Chúng tôi thường ngắm nhìn dòng xe thô sơ đi qua cầu, vẫy tay với đoàn tàu xình xịch đi qua.

Ngày tôi còn bé, những bãi bồi còn nho nhỏ rồi thời gian trôi những bãi bồi ngày một trải rộng và nhô cao lên khỏi mặt nước. Những vạt cây lau mọc dại ở góc nào, những gốc đậu tương xanh mướt ra sao? Ánh bình minh hay hoàng hôn trên sông đẹp thế nào tôi vẫn nhớ. Mối tình tan vỡ, người cũng không biết ở phương trời nào, chỉ còn lại dòng sông vẫn yên lặng nhìn tôi mỗi khi tôi vô định nhìn xoáy sâu mãi vào làn nước.
Tôi đi làm. Không phải cầu Chương Dương, không phải cầu Long Biên đưa tôi đến nơi tôi cần nữa mà là cầu Thăng Long. Tôi không biết đi qua sông Hồng có bao nhiêu cây cầu. Mỗi cây cầu có hình dạng khác nhau, gắn bó với những kỷ niệm khác nhau nhưng dòng sông âm thầm bên dưới như muôn đời vẫn vậy, dịu dàng và cần mẫn. Bao nhiêu người đã quen rồi lạ. Bao nhiêu cây cầu đi qua sông từ lạ hoá quen. Chỉ có dòng nước mãi một màu phớt đỏ bên dưới là một sự đảm bảo an lòng.

Tôi từng ước mơ mình sẽ rời xa gia đình mình, có một cuộc sống độc lập và tự do, nhưng khi đi qua cầu Nhật Tân, ngắm nhìn những cây cầu từng gắn bó với mình ở một ví trí khác, nhìn con sông dài không thấy điểm kết thúc tôi lại thấy mất mát trong lòng. Những chuyến bay đến phương trời khác không giống như tôi từng nghĩ.
Để rồi mỗi khi trở về thấy dòng sông Hồng quen thuộc tôi lại thấy trân trọng hơn những gì mình đã có, những người thân, bạn bè của mình. Lớn dần người ta dần bớt đi những giấc mơ xa. Lòng bình lặng lại như dòng nước. Cuộc sống có lúc người ta sẽ mơ được một lần làm pháo hoa rực rỡ trên trời, có lúc lại chỉ muốn bình yên trầm lắng như một dòng sông. Dòng sông mãi chảy về một hướng, chẳng ồ ạt sóng dữ như biển, chỉ lăn tăn gợn sóng. Biển thì khó đoán, và quá rộng nhưng dòng sông cùng ta lớn lên lại chân thành đáng tin.


Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.
Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.
Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.
Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…
Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.
Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.
0