Nếu muốn, không bao giờ là muộn
Có một chiều trầm ngâm nào đó, bạn sẽ ngồi lặng giữa khoảng không quen thuộc, nghe tiếng gió lùa qua kẽ lá và chợt tự hỏi: đã quá muộn để bắt đầu lại chưa?
Câu hỏi ấy có thể đến khi bạn vừa khép lại một mối quan hệ cũ, khi bạn cảm thấy lạc lõng trong chính con đường mình đang đi, hay chỉ đơn giản là một phút lặng người sau bao năm cứ mải miết sống theo kỳ vọng của người khác. Nhưng tôi tin và nhiều người cũng tin rằng nếu trong lòng bạn vẫn còn một điều gì đó thôi thúc, thì không bao giờ là muộn.
Không ai quy định độ tuổi để bắt đầu mơ ước. Không ai cấm một người đã ngoài ba mươi quay lại học vẽ, học đàn, hay trở thành một người viết lách. Cũng chẳng có luật nào cấm bạn yêu thêm lần nữa, sau những đổ vỡ. Trên hành trình sống, điều duy nhất có thể khiến chúng ta dừng lại không phải là tuổi tác, hoàn cảnh hay thời gian, mà là khi ta thôi không còn muốn nữa.
Tôi từng biết một bác gái hơn 60 tuổi, bắt đầu học nhảy tango sau khi chồng qua đời. Người ta hỏi: Sao giờ bác mới học? - Bác cười nhẹ nhàng: Vì giờ tôi mới thực sự sống cho mình. Câu trả lời ấy khiến tôi lặng đi thật lâu. Thì ra, không phải ai cũng được sống đúng lúc. Nhưng nếu còn muốn, thì bất kỳ lúc nào cũng có thể là đúng lúc.
Có người chần chừ không dám theo đuổi điều mình thích vì sợ ánh nhìn người đời. Có người day dứt mãi với một lời xin lỗi chưa từng nói ra, một dòng tin chưa gửi, một cánh cửa chưa bao giờ dám gõ. Nhưng rồi sao? Thời gian cứ trôi đi. Người cũ có thể không còn, cơ hội có thể trôi qua, nhưng điều đẹp nhất là lòng mình vẫn còn biết muốn. Và nếu còn muốn, vẫn còn quyền được bắt đầu.
Tôi đã từng là người gấp giấc mơ vào ngăn kéo. Năm hai mươi ba tuổi, tôi muốn viết một cuốn sách. Nhưng tôi thấy mình còn non, chưa đủ trải nghiệm, chưa đủ hay. Tôi gác lại. Năm hai mươi bảy, ước mơ đó vẫn nằm yên trong một tập bản thảo cũ, bị bụi phủ. Cho đến một buổi sáng, tôi mở ra đọc lại và nhận ra điều khiến mình tiếc nhất không phải là bản thảo chưa tròn, mà là những năm tháng mình đã không viết vì sợ chưa tới lúc. Lúc nào mới là tới?
Cuộc sống này vốn không có bản kế hoạch hoàn hảo nào cả. Có người thành công ở tuổi 25, nhưng cũng có người sống chật vật đến tuổi 40 mới tìm thấy ánh sáng đời mình. Có cặp đôi yêu nhau từ thuở học trò rồi cưới nhau sau hai mươi năm xa cách. Có đứa trẻ chập chững tập đọc ở tuổi lên tám, nhưng rồi lại trở thành tác giả truyền cảm hứng cho hàng triệu người. Không ai giống ai. Mỗi người có một lịch trình riêng, một mùa nở hoa riêng và hình như cũng có một phép màu dành riêng cho mình.
Nếu bạn từng do dự vì nghĩ giờ muộn rồi hãy dừng lại và nghĩ xem: nếu hôm nay bạn bắt đầu, thì một năm sau bạn sẽ đi được bao xa? Còn nếu hôm nay bạn lại gấp ước mơ cất vào ngăn kéo, thì một năm sau, bạn vẫn sẽ đứng đó với đôi mắt đầy tiếc nuối.
Hãy can đảm đi, dù chỉ là một bước nhỏ: học một kỹ năng mới; gọi cho một người mà bạn nhớ; viết những dòng đầu tiên của cuốn sách bạn hằng ấp ủ; chia sẻ một điều bạn chưa từng dám nói;... tất cả đều là những cách để bạn nói với cuộc đời: tôi chưa dừng lại đâu, tôi vẫn còn muốn và cuộc đời sẽ lắng nghe.
Tôi ngưỡng mộ những con người biết bắt đầu lại. Không phải vì họ dũng cảm hơn ai, mà vì họ thật với chính mình hơn rất nhiều người. Trong họ có ánh sáng, không rực rỡ như mặt trời, nhưng đủ ấm để sưởi những ngày u ám. Ánh sáng đó không đến từ thành tựu, mà từ nội tâm kiên cường, từ một trái tim vẫn đập rộn ràng với mơ ước.
Bạn có thể đi lạc rất lâu, nhưng chỉ một quyết định hôm nay cũng đủ đưa bạn rẽ sang con đường đúng. Bạn có thể đã bỏ lỡ ai đó năm ấy, nhưng nếu tim bạn vẫn còn nhớ, thì lời nhắn: Chúng ta có thể bắt đầu lại không? vẫn luôn có giá trị.
Tôi từng nghe một câu nói thế này: Hoa sẽ nở vào mùa của nó, không sớm, không muộn. Có thể bạn đã chờ rất lâu, nhưng không có nghĩa là cánh hoa trong bạn không còn sức sống. Chỉ cần bạn còn thiết tha, còn khao khát, thì mọi thứ đều có thể bắt đầu lại. Có thể sẽ khó; có thể sẽ cô đơn;... nhưng rất nhiều điều vĩ đại bắt đầu từ một khoảnh khắc tưởng chừng không còn cơ hội nữa.
Và chiều nay, nếu bạn có điều gì muốn nói, muốn làm, muốn gửi… đừng đợi nữa, hãy làm đi; hãy bước một bước, dù nhỏ thôi... rồi cuộc đời sẽ dịu dàng mở đường. Bởi vì nếu muốn - không bao giờ là muộn.
Trà Đông