Bản nhạc không lời
Có một người con gái đã để lại những cơn mưa thánh thót tiếng đàn trong một phần tuổi trẻ của mình.
Mỗi lần, có một cơn mưa bất chợt ngang qua, có ai đó lại như cảm nhận được vị ngọt đọng trên môi mình, bởi từng giọt mưa như nhắc cô nhớ về những kỷ niệm xa xưa. Nơi ấy, có người đã từng đứng khóc dưới mưa vì một mối tình dang dở… Nơi có một phần tuổi trẻ mà cô đã để lại, có cả những cơn mưa thánh thót tiếng đàn...
Một ngày, nằm đọc sách trong khi lũ bạn cùng phòng ký túc xá đã tíu tít đi chơi sau kỳ thi kiểm tra kết thúc học phần vất vả, tôi nghe âm thanh thánh thót của bản nhạc "Kiss the rain" vẳng đến. Tôi mở cửa, bất giác đi theo hướng âm thanh, rồi dừng lại trước một người con trai đang ôm cây ghi ta say mê đàn. Đắm mình trong tiếng nhạc, tôi quên rằng mình đang nhìn chằm chằm vào anh. Có lẽ cảm nhận được có người đang nhìn trộm mình, anh ngẩng đầu lên. Ngại ngùng, xấu hổ, tôi vội quay đi và vội vã về phòng, đóng cửa lại, trái tim đập nhanh như vừa làm gì sai trái. Hôm sau, tôi lại gặp anh nơi cầu thang ký túc xá, anh đứng đó như chờ đợi sẵn và bất ngờ gọi tên tôi. Khi tôi thắc mắc thì anh khoe rằng anh hỏi được từ cậu em cùng phòng, học chung khoa với tôi. Anh tinh nghịch nói: Anh có cả số điện thoại của em luôn nhé.
Từ hôm ấy, tôi có thêm một người đồng hành. Anh hơn tôi 7 tuổi, đã ra trường bốn năm, đi làm rồi quay lại trường học cao học. Năm cuối của chặng đường học tập, anh xin vào ký túc xá ở để tiện lên thư viện trường tìm tài liệu viết luận văn. Anh nói anh bị thu hút bởi đôi mắt của tôi. Anh bảo: Ánh mắt em buồn lắm ý, nó làm anh xao xuyến ngay từ cái nhìn đầu tiên…
Chúng tôi cứ âm thầm bên nhau như thế, chẳng có lời yêu nào được thốt ra, chỉ có những rung động tinh khôi khi được gặp nhau mỗi ngày, khẽ chạm tay trên con đường lên thư viện ôn bài hay đợi nhau tan học dưới hàng cây phượng vĩ đỏ rực đến cháy lòng. Tôi chẳng nghĩ gì nhiều về tương lai. Chỉ thấy rằng từ khi biết anh, cuộc sống của tôi có thêm những thanh âm tươi đẹp. Tôi cứ nghĩ thời gian sẽ trôi qua êm đềm như thế...
Anh bảo vệ luận văn thành công mà không báo với tôi, rồi lặng lẽ rời đi. Không một lời chia tay, tạm biệt. Tôi hụt hẫng. Tôi dằn vặt bản thân. Lẽ nào tình cảm của tôi cũng như những bản nhạc không lời, chẳng biết bắt đầu từ khi nào và cứ âm thầm kết thúc, để lại trong tim biết bao dư vị xót xa. Tôi nhớ, anh từng hỏi tôi: Em hiểu ý nghĩa của bản nhạc "Kiss the rain" không? Rồi anh say sưa: Anh nghĩ là bản nhạc ấy dành cho những người ôm một mối tình không thành. Khi đi dưới cơn mưa, họ khóc, nước mắt hòa vào cơn mưa chảy tràn trên khuôn mặt, hôn vào mưa thật ra là hôn vào nước mắt…
Tôi nhìn anh thật lâu, ngạc nhiên về những cảm nhận của anh, cũng chợt nhận ra vị ngọt đọng trên môi mình khi ấy có vị của cơn mưa nào đọng lại. Những cơn mưa sau này, liệu có ai đứng khóc dưới mưa vì một mối tình dang dở?
Thời gian cứ cuồn cuộn chảy, tôi tốt nghiệp ra trường. Bài toán mưu sinh chẳng bao giờ dễ dàng. Tôi vật lộn với công việc mong trụ lại thành phố. Chẳng phải bởi sự hào nhoáng, xa hoa của chốn thị thành mà bởi tôi cũng chẳng tìm ra được lối đi nào khả thi hơn. Tôi ôm tâm hồn chằng chịt những vết thương và nỗi mặc cảm, loay hoay với mơ ước của cuộc đời mình, rồi tự trói buộc mình với bao trách nhiệm. Tôi gồng mình lên để sống, khó nhọc và mệt mỏi biết bao.
Tôi thuê một căn phòng trọ ở tầng hai. Căn phòng có một khung cửa sổ lớn, sát một cây bàng xanh mát. Ngồi gần cửa sổ, vươn tay ra là chạm vào những lá bàng non tươi, mát rượi. Sau một ngày làm việc, tôi thường ngồi gặm nhấm nỗi buồn của mình nơi khung cửa ấy. Gió lùa qua tán lá lao xao, rọi vào tôi ánh nắng yếu ớt của buổi chiều muộn. Ngồi tĩnh lặng hồi lâu, cảm nhận rõ những áp lực và tổn thương dồn nén lại đủ để tôi bật khóc. Những giọt nước mắt chầm chậm bò trên gò má, rồi rớt vỡ đâu đó... Tôi đã tự hỏi khi ấy rằng, chẳng biết nỗi buồn sẽ đeo đẳng tôi bao lâu?
Thế rồi, thời gian lại trôi qua, giống như cánh chim bay mỏi cũng phải tìm một bến đậu, mọi thứ tự nhiên sẽ quen dần với quỹ đạo của nó. Dần dần, tôi tìm được hạnh phúc trong những điều bình dị, giản đơn thường ngày. Nỗi buồn về tình yêu, công việc, hoàn cảnh cũng nguôi ngoai. Tôi trở về quê, tạm biệt phố phường khói bụi. Tôi lập gia đình rồi may mắn có hai thiên thần nhỏ bên mình. Những chông chênh của tuổi trẻ cũng bình ổn trước tiếng cười của trẻ thơ. Tâm hồn rạn vỡ của tôi được chữa lành bởi những niềm an yên ấy.
Có những đêm thao thức, tôi mơ màng nhớ tiếng gió nơi cây bàng bên của sổ - nơi một phần tuổi trẻ tôi đã để lại, nhớ những ngày tháng tự do nhưng cô độc, nhớ cả những cơn mưa thánh thót tiếng đàn... Đêm chợt mênh mông và thăm thẳm. Giờ đây, tôi có thể mỉm cười nhớ lại có một thời tuổi trẻ, tôi đã sống và yêu…
Thu Hằng