Rồi mọi thứ sẽ ổn
Chiều nay, Hường sẽ chia sẻ những dòng tự sự của Đinh Trang.
Tôi đã từng đặt câu hỏi cho mình, sau cùng ta sẽ lưu lại gì ở chốn nhân gian? Có người hỏi và loay hoay tìm câu trả lời hoàn hảo từ ai đó hoặc từ chính họ. Rồi cũng có người dần nhận ra đáp án từ cuộc sống xung quanh. Cũng có người đã nhìn ra con đường mình muốn đi và những gì muốn lưu giữ. May mắn sao nếu ta tìm được một người giỏi hơn và chính họ lại muốn truyền lửa cho mọi người xung quanh.
Tôi tự nhận rằng mình may mắn trong con đường sự nghiệp. Một chặng hành trình ít gặp trở ngại, nhiều quý nhân giúp đỡ. Vậy nhưng tôi vẫn chưa hài lòng với từng kết quả mà tôi đạt được. Việc tự khen ngợi chính bản thân là một điều khá xa xỉ trước đây. Tôi đã luôn nghiêm khắc nhìn vào những vấp ngã và sai sót của bản thân để yêu cầu mình phải nỗ lực hơn nữa. Chính sự khắt khe đó đã đẩy tôi tiến về phía trước với mong muốn bản thân đủ mạnh mẽ, vững vàng làm chỗ dựa cho cả gia đình. Và cũng chính nó mang đến những dao động bất an trong cảm xúc cá nhân khi tôi chưa học được bài “biết đủ”. Cho đến một ngày, tôi nhận ra không ai yêu cầu tôi phải mạnh mẽ. Người thân của tôi chỉ mong tôi biết thương lấy mình trước tiên. Tôi hạnh phúc đã đủ làm mẹ tôi yên lòng. Tôi bình an cũng đủ giúp con cái tôi bình an.

Trên chặng hành trình đi tìm lấy đam mê và làm giàu cảm xúc viết, tôi cũng luôn may mắn gặp được những anh chị sẵn lòng chìa tay ra giúp đỡ. Con đường hiểu bản thân và nói ra cho bên ngoài hiểu cảm xúc của mình cũng lắm gian nan. Tôi sợ đúng sai, sợ bị đánh giá, sợ điều tiếng dư luận... Tôi quen thể hiện sự cứng cỏi và hoàn hảo ra bên ngoài lâu đến độ tôi quên mất tôi cũng là một người phụ nữ có trái tim yếu mềm.
Khi tôi gặp đúng những người truyền lửa, tôi đã bật khóc khi cảm xúc mình được chạm. Tôi đã dễ dàng thoát ra sự bó hẹp trong suy nghĩ của bản thân với góc nhìn rộng mở hơn qua từng cuộc gặp gỡ. Và tôi cũng nhìn ra được sự khác biệt của mình không có gì sai trái. Tôi chấp nhận sự loay hoay của mình cũng giống như sự loay hoay của vô vàn những con người ở ngoài kia. Họ cũng đôi khi phải loay hoay với cuộc đời của họ. Họ cũng có những góc khuất và trăn trở rất riêng. Không hề có mẫu số chung cho sự hoàn hảo. Không hề có mẫu số chung cho sự khổ đau. Cũng chưa hẳn có mẫu số chung cho hạnh phúc. Nhưng có thể thấy đa phần những người chạm đến hạnh phúc khi họ được cháy hết mình với đam mê. Tôi gọi họ là những người truyền lửa.
Sự may mắn của tôi là khi tôi cần học hỏi điều gì, tôi chìa tay ra sẽ gặp những người bạn sẵn lòng giúp đỡ. Họ chăm sóc tôi từng câu chuyện nhỏ nhặt đến những trăn trở trong đời. Họ dành những buổi sáng cuối tuần, đạp xe đạp ba mươi phút để đến nhà tôi từ sớm, dẫn dắt tôi những bước chạy thể dục đầu tiên. Họ hỏi tôi “chị có thể giúp gì cho em?” khi biết tôi đang gặp khó khăn. Họ có thể thẳng thắn góp ý những điều chưa đạt để giúp tôi tiến về phía trước. Họ lựa lời và quan tâm chăm sóc đến cảm xúc cá nhân của tôi khi mở lời góp ý. Tôi biết họ đủ tinh tế để nhìn ra tôi cũng chỉ là một con người mong manh luôn thích chui ngược vào vỏ ốc phán xét đúng sai khi gặp vấn đề. Họ có khi chỉ cần ở đó, tĩnh lặng lắng nghe không phán xét. Họ là những con người góp phần giúp tôi bình lặng sau những biến cố cá nhân.

Nhớ hôm gặp mặt ở một buổi giao lưu các cây viết trẻ, tôi đã vui vì gặp được những con người cởi mở, năng động. Một nhà văn nói cái điều thật giản dị: “Cha mẹ cho ta hình hài và tên họ. Nhưng chính con chữ viết ra giúp ta lưu giữ được những trường ký ức. Mỗi bài viết ra lưu giữ và làm đẹp thêm tên họ cha mẹ ban cho.” Tôi khóc vì tôi nhận ra, tôi cũng muốn lưu giữ thật nhiều ký ức đẹp về người cha quá cố của mình thông qua con chữ.
Bằng cách này hay cách khác, tôi gặp gỡ những người truyền lửa như vậy. Để tôi tin lòng tốt luôn luôn hiện hữu, chỉ cần ta chìa tay ra nói điều ta mong muốn. Để tôi tin cuộc sống không chỉ có cơm áo gạo tiền mà còn có niềm vui, trân trọng cảm xúc bản thân. Để tôi tin khi biết mình đang chông chênh, sẽ có một bờ vai, một cái ôm ấm áp vỗ về và mọi thứ sẽ ổn./.


Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.
Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.
Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.
Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…
Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.
Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.
0