Mẹ và em
Hồi Ngát học lớp 5 cũng là lúc phải xa mẹ, xa ngôi nhà thân thương và chuyển ra Hà Đông để bắt đầu một cuộc sống tự lập cùng bố. Đến năm học lớp 6, hôm ấy trời lạnh, Ngát về thăm mẹ một mình và được tin mẹ có em bé, đó cũng là lúc mà cô bé hồi hộp chờ đợi em trai mình chào đời.
Năm tháng cứ thế trôi đi, Ngát vẫn tự làm tất cả mọi việc cho bản thân mình. Nhớ mẹ, thương mẹ ở quê một mình, đêm nào cô cũng khóc, không ngủ được. Lúc nào Ngát cũng chỉ mong đến cuối tuần để được về với mẹ, xoa xoa cái bụng tròn tròn của mẹ. Mỗi lần về quê thăm mẹ, hai mẹ con lại hỏi nhau như đã cả năm không gặp.
Vào 28 Tết năm đó, bố của Ngát mới được nghỉ, hai bố con sắp xếp đồ đạc, quần áo về với mẹ. Đêm 30 Tết mẹ cô chuyển dạ. Ngát nghĩ thằng nhóc Đức An này thật gan lì, làm mẹ đau bụng cả ngày mồng một Tết, nó chọn đến chiều mới chui ra khỏi bụng mẹ.
Năm Ngát học lớp 8, em trai cô mới được 7 tháng tuổi. Sáng dậy, mẹ phải đến trường sớm nên cô bé phải đi chợ, nấu bột và cho em ăn, đưa em đi nhà trẻ. Ngày nào cũng vậy, nấu bột xong cũng là lúc cậu em trai thức dậy, cậu em lười ăn, nên mỗi sáng cho ăn là một cuộc chiến giữa hai chị em.
Các cụ bảo “Trai mồng một, gái hôm rằm”. Đức An sinh vào mồng một, có lẽ vì thế mà bướng bỉnh, khó chiều. Tuy nó nghịch ngợm, đôi lúc khiến Ngát bực mình, khó chịu nhưng cô vẫn yêu em hơn tất cả. Hai chị em đã có quá nhiều kỷ niệm, những khoảnh khắc đáng nhớ trong suốt những năm tháng tuổi thơ.
Đối với Ngát, An là đứa trẻ đáng yêu nhất mà cô bé từng gặp trên đời này. Cô yêu cậu em trai bằng tất cả tấm lòng của người chị, có thể lời nói sẽ chẳng bao giờ thể hiện hết được tình cảm cô dành cho em. Ngát thấy cậu em trai đã đem đến cho cô vô vàn điều kỳ diệu và ý nghĩa trong cuộc sống này, kể cả những lúc buồn tủi./.


Bạn bè là gì? Có lẽ mỗi người sẽ có những định nghĩa khác nhau. Với tôi, bạn bè là trong lúc ta cần, họ luôn sẵn lòng có mặt cùng ta. Dẫu chỉ ngồi lại bên nhau trong thinh lặng cũng đủ để vỗ về, an ủi lẫn nhau, để chúng ta biết rằng trên đời này ta không cô độc.
Nằm trên chiếc giường thân thuộc của thầy u, giữa căn nhà rêu phong trầm tích những u hoài, tôi chìm đi trong giấc mơ trưa. Chiếc nôi bình yên nhè nhẹ vỗ về ru khúc à ơi…
Với tôi nét duyên của quê nhà chính là hương cau, là suối tóc mượt mà thoang thoảng hương bay...
Không ai dạy chúng ta cách làm cha mẹ và không có một lời khuyên nào là vừa vặn với những đứa con của mình. Mọi cách dạy dỗ đều xuất phát từ tình yêu thương nhưng đâu phải mọi cách dạy dỗ của cha mẹ với con cái đều đúng?
Tháng Sáu và nắng mưa thất thường, em lật giở ký ức một ngày nắng, để thấy lòng buồn lắng những ngày mưa dai dẳng.
Trong những khoảnh khắc tưởng chừng như tăm tối, con người lại tìm thấy ánh sáng của nghị lực, của hy vọng, và của sức mạnh nội tại để vượt qua mọi chông gai.
0