Thu Hà Nội không đẹp khi thiếu anh

Có những buổi trưa, em ngồi một mình trong quán vắng, nhìn cái nắng oi ả ngoài kia và không nghĩ rằng, đó là mùa thu Hà Nội. Không có gió heo may, không có hương hoa sữa, cây hoàng lan ở góc phố cũng quên tỏa hương. Chỉ có một mình em trên quán vắng và nắng chan hòa cùng những giọt mồ hôi rơi nhẹ, như muốn níu giữ ký ức của một ngày giữa hạ. Ai giấu mùa thu bước nhẹ đi rồi?
Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có những ngày khi nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, có người lại tự hỏi: Nỗi buồn có màu gì?

Một ngày bận rộn xoay vòng với công việc, có người rời khỏi cơ quan với cơ thể mệt rũ rượi. Ý nghĩ duy nhất thường trực trong cô vào thời điểm ấy là làm thế nào để bước ra khỏi “vùng an toàn” của bản thân?

Gió về, những cơn gió từ dãy Trường Sơn thổi chút mơn man trong vạt nắng hanh hao. Hơi ẩm giữ lại phía sườn Tây, đến sườn Đông chỉ còn cái bền gan kiên chí tới nóng rẫy.

Có người luôn lo lắng rằng tình nghệ sĩ đắm đuối, mơ mộng, nhưng hư ảo và khó thành đôi. Yêu đó rồi xa đó, như gió thoảng mây bay. Anh cũng từng nói với cô, hai người có nợ nhau từ kiếp trước, kiếp này tìm nhau để trả…

Tuổi thơ của một người gắn liền với đồng quê Bắc Bộ - nơi những con đê trầm nghiêm sừng sững, ôm ấp ngôi làng quần cư ấm cúng và ruộng lúa mỗi năm đôi mùa vàng thơm vời vợi.

Tiếng chim gọi bạn rúc lên từng hồi dài lảnh lót phía sau vườn nhắc ai đó về hoài niệm. Đã bao lâu rồi cô chưa về thăm quê? Tiếng chim đánh thức cô nhớ về vùng ký ức xa xăm ngày xưa ấy.