Tháng Tư - Những mùa xưa còn vương vấn
Bầu trời xanh thẳm, đôi khi lại điểm xuyết vài cụm mây trắng lững lờ trôi, như thể đang chậm rãi vẽ lên bức tranh giao mùa dịu dàng.
Trong làn gió tháng Tư, tôi bất chợt nhận ra hương nhãn thơm dìu dịu phảng phất đâu đây - một mùi hương vừa quen, vừa gợi nhớ. Nhớ những buổi chiều xưa, lũ trẻ trong xóm rủ nhau trèo lên những cành nhãn sum suê, vừa hít hà mùi hương thanh mát, vừa nhặt những cánh hoa nhỏ bé rụng xuống, ép vào lòng bàn tay mà lưu luyến chẳng rời. Những cánh hoa ấy, dù khô đi, vẫn giữ nguyên mùi hương ngọt ngào, như thể gói trọn hơi thở của tháng Tư.
Ngoài đồng, tiếng ếch kêu râm ran. Chuồn chuồn sà xuống sân, báo hiệu cơn mưa đầu mùa sắp ghé qua. Ngày bé, tôi và lũ bạn thường tranh nhau bắt chuồn chuồn, rồi tin rằng nếu chúng đậu trên tay, trời sẽ nắng, còn nếu vỗ cánh bay vội, mưa sẽ về. Bây giờ, dù đã lớn, mỗi lần bắt gặp một đôi cánh nhỏ xinh đậu trên cành lá, lòng tôi lại bâng khuâng nhớ về những ngày thơ ấu ấy - những ngày mà niềm vui chỉ giản đơn là một trò chơi dưới nắng chiều.
Xa xa, tiếng sấm đầu mùa vọng lại, kéo theo những cụm mây xám bắt đầu giăng ngang trời. Tôi chợt nhớ về những tháng Tư của tuổi học trò - khi những cơn mưa đầu tiên bất chợt đổ xuống, cả lớp ùa ra hiên trường, ngửa mặt lên hứng lấy những hạt nước mát lành, rồi lại bật cười khi ai đó vô tình bị tạt ướt. Những ngày ấy, ta nào biết tháng Tư trôi nhanh đến thế, chỉ mãi đắm chìm trong tiếng cười vô tư và những giấc mơ chưa kịp gọi tên.
Nhìn lên tán phượng già, tôi thấy những nụ hoa bé nhỏ đang rạo rực chờ ngày bung nở. Tháng Tư nào cũng vậy, luôn là khoảng thời gian đong đầy mong đợi. Có lẽ vì thế mà tôi luôn cảm thấy tháng Tư giống như một người lữ khách dừng chân giữa hai mùa - vừa lưu luyến những ngày xuân đã qua, vừa háo hức đợi chờ hạ đến.

Rồi bất giác, tôi lại nhìn thấy thấp thoáng tà áo trắng trên con đường quen thuộc. Những cô cậu học trò ríu rít trò chuyện, vô tư cười đùa mà chẳng biết rằng tháng Tư này sẽ sớm trôi qua. Nhìn họ, tôi lại nhớ mình của ngày xưa, cũng từng có những tháng Tư rực rỡ bên bạn bè, cũng từng đứng trước cổng trường, ngập ngừng chẳng dám nói lời tạm biệt.
Chiều tháng Tư vương nắng, gió lùa qua những kẽ lá, khẽ thở dài như một lời nhắn nhủ. Một tháng Tư nữa lại đến và cũng sắp qua đi. Bao nhiêu lần trong đời, tôi đã lặng lẽ tiễn tháng Tư rời xa? Bao nhiêu lần, tôi đã ngoảnh lại, để rồi nhận ra rằng có những điều chỉ còn là hoài niệm?
Hải Đường


Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.
Có người ngồi bên hiên nhà, tay cầm ly cà phê đen sóng sánh, nhìn mưa rơi lách tách ngoài sân. Hương cà phê thoảng lên, đắng mà thơm nồng nàn, như chính những ngày cô đã đi qua trong đời.
Tháng Ba khép lại bằng những ngày nồm ẩm, lạnh se sắt xen lẫn những cơn mưa phùn lê thê. Miền Bắc giao mùa như một cô gái đỏng đảnh, lúc nắng ấm dịu dàng, lúc lại trở mình hờn dỗi, để lại trong không gian hơi ẩm bức bối, khiến lòng người cũng chùng xuống theo những giọt mưa.
Tháng Ba về, khi thời tiết ở Hà Nội dần trở nên ấm áp hơn, có người thường ra phố, tìm mua ít quả nhót từ gánh hàng của các chị bán rong trên phố. Dẫu không thích ăn chua nhưng chỉ cần nhìn thấy mấy quả nhót chín ứng đỏ như đôi má trẻ thơ khi gió xuân tràn về, lòng cô không khỏi nôn nao nỗi nhớ quê hương.
Những sáng mai thức giấc giữa vô vàn tiếng chim, có người chợt nhận ra thành phố nơi cô sống là một thành phố hiền lành, không chỉ dành cho con người mà còn dành cho chim muông hoa cỏ.
Hà Nội tháng Ba, những ngày giao mùa khi trời còn vương chút se lạnh nhưng đã bắt đầu lẫn trong đó cái ấm áp dịu dàng của mùa xuân. Trong không gian ấy, có một loài hoa không thơm nhưng lại khiến lòng người xao xuyến, khiến ai từng gặp cũng phải dừng chân ngước nhìn - đó là hoa gạo.
0