Góc nhớ tháng Tư

Tháng Tư trở về trong hơi thở dịu dàng của đất trời, khe khẽ như sợ đánh thức những giấc mơ cũ còn vương trên vòm lá. Lòng ai đó cũng có một góc nhỏ dành riêng cho tháng Tư - nơi cất giữ những hoài niệm không tên, chỉ một làn gió thoảng qua cũng đủ làm xao động.

Chợt nhớ đến những câu thơ của Nguyễn Nhật Ánh trong bài thơ "Tháng Tư về":

"Tháng Tư về gió hát mùa hè

Có cơn mưa rào trong màu mắt biếc

Em chợt thấy những lời anh tha thiết

Như cỏ may níu bước chân quen…"

Tháng Tư là khoảnh khắc giao mùa, khi những cơn mưa đầu hạ bất chợt đổ xuống, rửa trôi những vệt nắng xuân còn vương trên mặt đường. Một sáng thức dậy, em chợt nhận ra gió mang hơi nước lành lạnh, lẩn khuất đâu đó mùi hoa loa kèn ngan ngát. Loa kèn - loài hoa của tháng Tư, trắng muốt như những dòng thư chưa kịp gửi, thuần khiết như một nỗi nhớ chẳng thể gọi tên…

Người ta bảo rằng, mỗi mùa hoa nở là một mùa hoài niệm. Em không biết điều đó có đúng không, chỉ biết rằng mỗi khi thấy loa kèn, lòng em lại chùng xuống. Em nhớ những sớm tinh mơ cùng mẹ ra chợ hoa, bàn tay nhỏ xíu níu lấy vạt áo mẹ, mắt long lanh ngắm những bó loa kèn mới cắt, còn đẫm hơi sương. Em nhớ cả lần đầu tiên tự tay cắm một bình hoa, những cánh loa kèn nghiêng nghiêng trong chiếc bình sứ trắng, hương thơm dịu dàng lan trong góc nhà cũ. Và em nhớ... một buổi chiều rất xa, ai đó đã từng tặng em một nhành loa kèn, kèm theo một lời hứa mà thời gian đã cuốn đi mất.

Mùa hoa loa kèn tháng Tư.

Những ký ức ấy, cũ kỹ như bức thư tay ép giữa những trang nhật ký bạc màu. Chỉ cần tháng Tư về, chỉ cần một cơn gió thoảng qua mang theo hương loa kèn, tất cả lại ùa về như chưa từng phai nhạt...

Tháng Tư mang theo những cơn mưa bất chợt, đến rồi đi nhanh như một câu chuyện chưa kịp bắt đầu đã phải khép lại. Những cơn mưa của tháng Tư không lạnh như mưa xuân, cũng chẳng nặng nề như mưa mùa hạ. Chúng chỉ rơi rất nhẹ, như một lời thủ thỉ của đất trời, như một cái chạm tay khẽ khàng lên miền ký ức. Em thích những chiều tháng Tư lặng lẽ, ngồi bên ô cửa sổ, nhìn mưa rơi trên mái hiên mà lòng trôi dạt về những ngày cũ. Ngày ấy, cũng một chiều tháng Tư như thế, em lặng yên nghe tiếng ai đó cười vang trong cơn mưa… Rồi chớp mắt một cái, tất cả chỉ còn là kỷ niệm.

Tháng Tư còn là tháng của những mùa chia tay. Những tán bằng lăng bắt đầu nhuốm màu tím biếc, như lời nhắc nhở về những mùa thi sắp đến. Ngày còn là cô bé học trò, em từng không hiểu vì sao người ta lại yêu bằng lăng đến thế. Để rồi khi lớn lên, em mới biết, màu tím ấy không chỉ là màu của hoa, mà còn là màu của những nỗi niềm chưa kịp nói, của những tình cảm ngây ngô lặng thầm. Có những người bước qua tháng Tư của em, để lại một dấu vết mơ hồ, một kỷ niệm dịu dàng mà mãi mãi chẳng thể phai mờ.

Người ta bảo tháng Tư là mùa của những điều dang dở. Ai đó đã lỡ một lời tỏ tình, ai đó đã để lạc mất một bàn tay, ai đó đã nhìn nhau qua ánh mắt nhưng chẳng đủ can đảm để bước tới… Và thế là, tháng Tư cứ thế đi qua, mang theo những điều chưa kịp thành hình, để lại trong lòng người một khoảng trống mơ hồ. Nhưng em lại tin rằng, dù tháng Tư có mang đến những điều dang dở, thì đó cũng là một phần rất đẹp của thanh xuân. Ít nhất, trong một khoảnh khắc nào đó, ta đã từng yêu thương, từng kỳ vọng, từng ước mơ.

Tháng Tư có thể là mùa của nỗi nhớ, nhưng cũng là mùa của những khởi đầu. Những hạt mưa tháng Tư tưới mát đất trời, để rồi từ đó, cây cối đâm chồi, những con đường cũ bỗng trở nên mới mẻ hơn. Em từng nghĩ tháng Tư là mùa của những điều đã mất, nhưng rồi chợt nhận ra, đó cũng là tháng của những hy vọng dịu dàng. Tháng Tư đến rồi đi, nhưng lòng người thì vẫn ở lại, với những cảm xúc chẳng thể gọi thành tên.

Vậy nên, dẫu cho tháng Tư có gợi lên những kỷ niệm cũ, có mang theo chút hoài niệm man mác, thì em vẫn yêu tháng Tư theo một cách rất riêng. Yêu những cơn gió trong lành, yêu sắc hoa loa kèn tinh khôi, yêu những cơn mưa chợt đến chợt đi và yêu cả những điều chưa trọn vẹn. Vì em biết, dù thế nào đi nữa, tháng Tư rồi cũng sẽ khép lại và phía trước vẫn còn những ngày rực rỡ đang chờ.

Tháng Tư về… lòng em lại mở ra một góc nhớ…

Linh Châu

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
User
Ý KIẾN

Tháng Tư trở về trong hơi thở dịu dàng của đất trời, khe khẽ như sợ đánh thức những giấc mơ cũ còn vương trên vòm lá. Lòng ai đó cũng có một góc nhỏ dành riêng cho tháng Tư - nơi cất giữ những hoài niệm không tên, chỉ một làn gió thoảng qua cũng đủ làm xao động.

Hà Nội vào chớm hạ, những ngọn gió heo may nhường chỗ cho những tia nắng nhẹ nhàng mà ấm áp. Nắng tháng Tư về, len lỏi qua từng con phố nhỏ của Hà Nội, phủ một màu vàng tươi mới khiến mọi vật như bừng lên sức sống.

Tháng Tư về, khắp phố phường Hà Nội ngập tràn sắc trắng của hoa loa kèn, đâu đâu cũng dễ dàng bắt gặp những gánh hàng rong với những đóa hoa trắng tinh khôi, được bó gọn gàng trong chiếc xe đạp.

Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.

Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.

Có người ngồi bên hiên nhà, tay cầm ly cà phê đen sóng sánh, nhìn mưa rơi lách tách ngoài sân. Hương cà phê thoảng lên, đắng mà thơm nồng nàn, như chính những ngày cô đã đi qua trong đời.