Sen thiền

Ở ngôi làng có một ngôi chùa nhỏ không biết đã ở đó từ khi nào, mái ngói nhuốm màu cổ kính rêu phong. Thỉnh thoảng khi thấy lòng mệt mỏi, có người lại đến chùa dâng hương và tìm chút bình an.

Đón tôi luôn là chiếc cầu nhỏ có hai cây dương liễu hai bên bắc trên chiếc hồ sen trước cổng tam quan. Gió từ cây dương liễu rì rào, làm đung đưa mấy chùm hoa đỏ. Hồ sen thơm mát, những chiếc lá khổng lồ che hết mặt nước, chỉ nhìn thấy một mảng xanh như rêu, đây đó nhú lên những búp sen hồng như bàn tay Đức Phật. Trên tay tôi, bó sen Quan Âm cũng chúm chím môi cười, chưa vào tới chánh điện mà lòng tôi đã đầy an lạc.

Đảnh lễ xong, tôi hay đi dạo quanh khuôn viên chùa, để tâm trí mình nghỉ ngơi, ngắm cây, ngắm lá. Tiếng chuông chùa vang vọng từng hồi thức tỉnh hồn tôi. Trong những giây phút ấy, tôi đã tạm quên đi những lo toan đời thường, thấy lòng cũng bình thản như tiếng mõ trầm an nhiên, không màng thế sự. Chùa làng nên khách viếng không đông, không vào mùng một hay ngày rằm thì hầu như trong chùa chỉ có sư ông trụ trì, thỉnh thoảng có vài người trong xóm đến công quả quét dọn. Thế nên ngôi chùa trở nên yên tĩnh và trong ngoài đều mang lại cảm giác tĩnh tại, bình yên. Từng lối đi, từng luống hoa trong sân chùa cũng sạch như lau như li trong không gian có khói nhang trầm thoang thoảng.

Tôi đặc biệt thích hai hồ sen của chùa. Một hồ trước cửa ra vào và một hồ bên sân hông, nhìn xa xa ra đồng lúa. Tôi hay men theo lối đi rải sỏi đến ngồi thật lâu trên chiếc ghế đá cạnh hồ, xung quanh bờ hồ cũng râm mát những cây dương liễu lâu năm, tán rộng xòe ra gần nửa mặt hồ, có nhiều nhánh lòa xòa gần chạm mặt nước. Sen hồng sen trắng đua nhau nở, hương sen quyện khói trầm ngây ngất. Hương sen át cả mùi bùn, chỉ còn lại một mùi hương thanh khiết. Tôi nhắm mắt lại, hít hà một hơi thật sâu, để hương sen đầy ngập trong từng ngõ ngách tâm hồn.

Những bông hoa sen mang mùi hương át cả mùi bùn.

Ngày mới được nghe câu chuyện đêm Đức Phật Thích Ca ra đời nơi vườn Lâm - Tỳ - Ni, bảy đóa sen nhiệm màu đã nở dưới từng bước chân của Ngài, mang đến cho nhân loại một đấng Giác Ngộ, một đấng cứu rỗi, tôi đã lấy làm thắc mắc, tại sao không phải là hoa sa la vì nơi đó vốn dĩ là rừng cây sa la? Thì ra đấy mới là điều kỳ diệu. Hoa sen chính là tượng trưng cho sự vươn lên, vượt qua nghịch cảnh để thành chánh quả. Nếu không có bùn thì hoa sen không sống được, từ bùn mà búp sen vươn lên nở những bông hoa thơm ngát. Bùn trong ao sen, chính là những thử thách, những cám dỗ của cuộc sống. Con người cũng như sen, sẽ trở nên tỏa sáng lung linh khi vượt qua những thử thách mà cuộc đời mang lại. Đối với hoa sen, bùn là yếu tố cần thiết thì đối với con người, những điều không như ý mà ta đang phải đối mặt cũng là chất liệu không thể thiếu. Chợt thấy những lo lắng trong lòng cũng tiêu tan, những khó khăn mà tôi đang gặp phải là điều tất yếu trong kiếp nhân sinh này, ta phải chấp nhận như nó là một phần của cuộc sống và mạnh mẽ bước qua.

Gió lao xao hướng ánh mắt tôi sang tượng Đức Phật ngự trên tòa sen dưới cội bồ đề, hào quang lấp lánh. Ngày Đức Phật thành đạo, chính là ngày búp sen rời khỏi nơi tối tăm bùn lầy, nở ra thành những đóa sen thơm ngát. Đức Phật xuất thân từ dòng dõi đế vương, những cám dỗ bày ra trước mắt Ngài to lớn hơn chúng ta rất nhiều lần, ấy vậy mà Ngài còn từ bỏ được để đi theo con đường giác ngộ. Thế nên nếu đã là mầm sen thì mầm sen nào cũng có khả năng vươn lên khỏi mặt nước bùn lầy mà nở ra tươi thắm. Nếu đã là con người thì ai cũng có thể từ bỏ những cám dỗ, dục vọng, những ô nhiễm để tự tìm Phật trong chính bản thân mình. Đức Phật không tiếc nuối quá khứ vàng son để có ngày ngự trên tòa hoa sen. Ta cũng nên nuôi dưỡng một tòa sen trong tâm để trở về con đường chánh niệm.

Lang thang trong sân chùa, ngồi tịnh tâm bên hồ sen, tôi thấy mình như tìm lại được sự bình an và tìm lại được chính mình. Những khó khăn mà cuộc sống mang lại cũng như những trở ngại do chính mình tạo ra dần dần tan biến. Tan biến không phải là nó mất đi, nó vẫn ở đó nhưng ta với tâm thế sẵn sàng đối mặt, sẵn sàng bước qua thì nó không còn là vấn đề to tát nữa. Tôi cảm nhận hoa sen còn dạy cho ta nhiều điều hơn thế khi thấy bướm ong bay lượn quẩn quanh hoa sen. Từ dưới bùn đen tăm tối, hoa sen đã biết cách vượt lên. Bằng sắc hương rực rỡ, hoa sen đã tạo nên những giá trị cho riêng mình, tự mình tỏa sáng.

Những hôm đó tôi về nhà, bộ đồ lam trên người vẫn phảng phất hương sen. Và trong giấc mơ, có những đóa tâm sen đang ấp ủ mầm thương chờ ngày bừng nở.

Kim Loan

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có người ghé thăm Hà Nội trong một sáng sớm đầu hạ, anh ghé quán nước ven đường, gọi một ly trà nóng, nhấp một ngụm trà và những ký ức thanh xuân trong anh ùa về.

Tháng Năm về trong sắc vàng rực rỡ của những tia nắng chính hạ, như một bản giao hưởng sôi động nhưng cũng đầy chất thơ.

Có người kể với tôi, ngoại của cô là một người rất hiền, lành và thương người. Tình thương ấy không chỉ dành cho con cháu trong nhà mà ngoại còn ân cần thương cả những người xa lạ nữa. Ngoại thường bảo: Chẳng ai thiếu ai mà không sống được cả. Chỉ là mình thương người ta nhiều một chút thì thêm một lý do để sống thôi.

Mùa nắng ở Hà Nội, có người thường giữ thói quen cùng người bạn thân dạo quanh những góc phố thân thuộc, ngắm nhìn phố phường Hà Nội óng ánh dưới nắng vàng.

Khác biệt hoàn toàn với đa số những bộ phim đình đám vốn xem trọng các tình tiết drama - kịch tính trước đó của điện ảnh Hàn Quốc, "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" thật sự gây ấn tượng vì những thước phim sống động, khắc hoạ chân thực cuộc sống đời thường mà chúng ta có thể bắt gặp ở bất kỳ đâu trong cõi nhân sinh.

Tháng Tư trở về trong hơi thở dịu dàng của đất trời, khe khẽ như sợ đánh thức những giấc mơ cũ còn vương trên vòm lá. Lòng ai đó cũng có một góc nhỏ dành riêng cho tháng Tư - nơi cất giữ những hoài niệm không tên, chỉ một làn gió thoảng qua cũng đủ làm xao động.