Ly cà phê đời người

Có người ngồi bên hiên nhà, tay cầm ly cà phê đen sóng sánh, nhìn mưa rơi lách tách ngoài sân. Hương cà phê thoảng lên, đắng mà thơm nồng nàn, như chính những ngày cô đã đi qua trong đời.

Cô chợt nhớ đến một câu nói của ai đó: vẻ đẹp của người phụ nữ không nằm ở sắc vóc bên ngoài mà nằm ở trái tim chân thành với những gì cô ấy trao đi cho cuộc đời, dù cuộc đời có lúc như ly cà phê thêm đắng thêm đường.

Tôi từng gặp một người phụ nữ như thế, ở một góc nhỏ của thành phố ồn ã. Chị tên là Hiền - cái tên giản dị như chính con người chị. Chị không đẹp theo cách người ta thường nhìn, không son phấn lộng lẫy, không dáng vẻ kiêu sa. Da chị rám nắng, đôi tay thô ráp vì những ngày tháng lao động, nhưng ánh mắt chị lại sáng, sáng đến lạ kỳ. Chị bán cà phê ở một quán nhỏ ven đường, nơi khách ghé qua không phải vì không gian sang trọng mà vì ly cà phê chị pha có cái gì đó rất riêng - đậm đà, chân chất, như chính trái tim chị.

Một lần, tôi hỏi chị: Sao chị không nghỉ ngơi một chút? Ngày nào cũng thấy chị ở đây, từ sáng sớm đến tối mịt. Chị cười, nụ cười hiền hậu như nắng sớm: Nghỉ thì cũng được, nhưng tôi thích làm. Mỗi ly cà phê là một lần tôi gửi chút gì đó cho người ta. Có người uống để tỉnh táo đi làm, có người uống để quên chuyện buồn. Ở thành phố tất bật này, tôi chỉ muốn họ thấy nhẹ lòng hơn thôi.

Nghe chị nói, tôi bỗng thấy ly cà phê trên tay mình không chỉ là thức uống, mà là một câu chuyện, một mảnh tâm tình được gói ghém tỉ mỉ.

Mỗi ly cà phê là một câu chuyện, một mảnh tâm tình.

Cuộc đời của chị, như chị kể, không phải lúc nào cũng ngọt ngào. Chồng mất sớm, một mình chị nuôi ba đứa con khôn lớn. Có những ngày chị phải chạy vạy khắp nơi, làm đủ nghề để có tiền trang trải. Chị bảo: Đời như ly cà phê vậy, có lúc đắng chát, nhưng mình thêm chút đường, chút sữa là lại thấy ấm lòng.

Tôi ngồi đó, lặng nghe, cảm giác như chị không chỉ kể về đời mình, mà còn kể về đời tôi, đời của bao người khác - những người từng nếm qua vị đắng của tháng năm, nhưng vẫn chọn cách thêm đường bằng chính sự tử tế, lòng kiên nhẫn và tình yêu thương.

Tôi nghĩ, vẻ đẹp thật sự của một con người không nằm ở những gì họ khoác lên mình, không phải quần áo lụa là hay gương mặt được chăm chút kỹ lưỡng. Nó nằm ở trái tim - nơi chứa đựng những điều họ trao đi mà không toan tính. Chị Hiền không có nhiều tiền bạc để cho, ngày qua ngày còn lo từng bữa ăn, nhưng chị cho đi sự chân thành. Mỗi ly cà phê chị pha là một lời động viên thầm lặng, mỗi nụ cười chị gửi là một tia sáng nhỏ giữa những ngày u ám của ai đó. Và tôi nhận ra, cuộc đời này, dù có lúc đắng nghét như cà phê đen, vẫn luôn có chỗ cho những ngọt ngào giản dị, chỉ cần ta không ngừng trao đi.

Nhớ lại chính mình, tôi từng có thời gian chìm trong những nỗi buồn không tên. Công việc không suôn sẻ, tình cảm dang dở, tôi tự hỏi tại sao đời mình lại toàn vị đắng. Tôi từng ghen tị với những người có vẻ ngoài rực rỡ, cuộc sống hào nhoáng, nghĩ rằng họ chắc hẳn chẳng bao giờ phải nếm qua nỗi cô đơn hay thất bại. Nhưng rồi, qua câu chuyện của chị Hiền, qua ly cà phê đắng mà ấm, tôi hiểu rằng ai cũng có ly cà phê của riêng mình. Quan trọng là ta đối diện với nó thế nào. Tôi bắt đầu học cách thêm đường cho đời mình - không phải bằng cách trốn tránh, mà bằng cách mở lòng, bằng cách tìm niềm vui trong những điều nhỏ bé: một buổi sáng nắng nhẹ, một lời chào từ người lạ, hay chỉ đơn giản là ngồi xuống và viết lại những suy nghĩ của chính mình.

Cuộc sống, suy cho cùng, không phải là một bức tranh hoàn hảo mà ta treo lên để ngắm. Nó là một bản nhạc với đủ cung bậc, có lúc trầm buồn, có lúc rộn ràng. Và trái tim chân thành, như chị Hiền, như bao người khác ngoài kia, chính là giai điệu đẹp nhất, làm mềm đi những nốt khắc nghiệt của đời. Tôi tự hỏi, nếu mỗi người chúng ta đều mang trong mình một chút gì đó để trao đi - một lời nói tử tế, một hành động nhỏ bé - thì có phải thế giới này sẽ bớt đi những muộn phiền.

Hôm nay, ngồi đây, tôi lại nâng ly cà phê. Vị đắng đầu lưỡi tan dần, nhường chỗ cho chút ngọt ngào đọng lại nơi cổ họng. Tôi nghĩ đến chị Hiền, nghĩ đến những con người âm thầm gieo mầm yêu thương giữa dòng đời hối hả. Và tôi tin, chỉ cần trái tim còn biết rung lên vì điều tốt đẹp, thì dù cuộc đời có đắng đến đâu, ta vẫn luôn tìm được cách để thêm đường, thêm sữa, thêm chút ấm áp cho chính mình và cho người khác.

Nếu một ngày nào đó, bạn thấy đời mình như ly cà phê đen không đường, đừng vội nản lòng. Hãy thử nhìn quanh, tìm một chút ngọt ngào từ những điều giản dị nhất. Một nụ cười, một lời cảm ơn, hay chỉ là ngồi lại với chính mình để lắng nghe. Cuộc đời, dù có lúc đắng, vẫn luôn đáng sống, bởi chính ta có thể làm cho nó ngọt ngào hơn, bằng trái tim chân thành và tình yêu thương không ngừng nghỉ. Hãy thử nhé, như cách chị Hiền vẫn pha cà phê mỗi ngày, như cách tôi đang học để sống từng ngày trong đời.

Ánh Ngọc

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có người ngồi bên hiên nhà, tay cầm ly cà phê đen sóng sánh, nhìn mưa rơi lách tách ngoài sân. Hương cà phê thoảng lên, đắng mà thơm nồng nàn, như chính những ngày cô đã đi qua trong đời.

Tháng Ba khép lại bằng những ngày nồm ẩm, lạnh se sắt xen lẫn những cơn mưa phùn lê thê. Miền Bắc giao mùa như một cô gái đỏng đảnh, lúc nắng ấm dịu dàng, lúc lại trở mình hờn dỗi, để lại trong không gian hơi ẩm bức bối, khiến lòng người cũng chùng xuống theo những giọt mưa.

Tháng Ba về, khi thời tiết ở Hà Nội dần trở nên ấm áp hơn, có người thường ra phố, tìm mua ít quả nhót từ gánh hàng của các chị bán rong trên phố. Dẫu không thích ăn chua nhưng chỉ cần nhìn thấy mấy quả nhót chín ứng đỏ như đôi má trẻ thơ khi gió xuân tràn về, lòng cô không khỏi nôn nao nỗi nhớ quê hương.

Những sáng mai thức giấc giữa vô vàn tiếng chim, có người chợt nhận ra thành phố nơi cô sống là một thành phố hiền lành, không chỉ dành cho con người mà còn dành cho chim muông hoa cỏ.

Hà Nội tháng Ba, những ngày giao mùa khi trời còn vương chút se lạnh nhưng đã bắt đầu lẫn trong đó cái ấm áp dịu dàng của mùa xuân. Trong không gian ấy, có một loài hoa không thơm nhưng lại khiến lòng người xao xuyến, khiến ai từng gặp cũng phải dừng chân ngước nhìn - đó là hoa gạo.

Những ngày dịu dàng của mùa xuân, có người thường giữ thói quen đi loanh quanh các góc phố nhỏ ở Hà Nội. Thi thoảng, tản bộ cạnh chiếc xe chở đầy ắp hoa bưởi trắng ngần của các cô bán hàng, rồi ngẩn ngơ trong vài khoảnh khắc. Ký ức về một thời tuổi thơ gắn liền với hương hoa bưởi thơm ngát, bất chợt quay trở lại trong tâm trí.