Nhịp sống ở làng thổi thuỷ tinh

Nghề thổi thuỷ tinh ở Vạn Nhất đã trở thành một phần cuộc sống của người dân nơi đây. Họ quen tay, quen việc, quen cả tiếng lửa tí tách mỗi ngày.

Một ngày mới bắt đầu ở xã Vạn Nhất, huyện Thường Tín, vợ chồng ông Hồ Đăng Gừng tranh thủ uống chén trà nóng để bắt tay vào công việc.

Ông Gừng gần sang tuổi 80 và là người cao tuổi duy nhất ở xã vẫn làm nghề thổi thủy tinh. Ông cũng là người duy nhất thổi thủy tinh theo lối cũ, đó là dùng bếp dầu chứ không phải dùng bếp ga. Bởi theo ông, có tuổi rồi, hơi không khỏe nên thổi bếp ga sẽ không kịp.

Ông Gừng nói rằng, với nghề thổi thuỷ tinh, sự chắc chắn của đôi bàn tay rất quan trọng. Nếu tay run thì sản phẩm làm ra sẽ không được đẹp. "Khi mình kéo ống ra, nếu không cẩn thận có khả năng còn bị tai nạn bắn vào mắt, mình phải làm cẩn thận và có bí quyết của mình", ông Gừng chia sẻ.

Một ngày mới cũng bắt đầu ở nhà anh Đặng Văn Thọ. Dậy sớm bật bếp, anh bắt tay ngay vào việc. Anh Thọ nói: "Mình gắn bó với nghề rất sớm, từ năm 12 tuổi đã vào nghề, đến năm nay đã ngót nghét tuổi 50. Thường cứ 6 rưỡi, 7 giờ làm việc cho đến 1 rưỡi trưa. Còn buổi chiều làm việc từ 2 giờ đến 7 giờ". Những ngày mùa hè, anh Thọ phải tranh thủ làm buổi tối cho đỡ mệt, vì ban ngày nhiệt độ khá cao.

Ở xã Vạn Nhất bây giờ, chỉ còn hơn chục hộ còn làm nghề nhưng ai cũng quen với nhịp sống ấy. Sáng nhóm bếp, trưa nghỉ tay một chút rồi lại làm tiếp đến chiều. Công việc đều đặn, chẳng ồn ào, nhưng cứ thế nuôi sống bao thế hệ trong làng. Với anh Thọ và nhiều người khác, thổi thủy tinh không chỉ là nghề mà là nếp sinh hoạt, là cuộc sống thường ngày đã gắn bó từ khi còn nhỏ đến tận bây giờ.

Ở Vạn Nhất, không chỉ có đàn ông mới làm nghề thổi thủy tinh, phụ nữ cũng gắn bó với nghề này và thổi chẳng kém gì cánh đàn ông. Như chị Bùi Thị Hiền, sáng ra lo xong bữa cơm cho cả nhà, chị lại ngồi vào chỗ quen thuộc bên bếp lửa. Công việc cứ đều đặn như thế, ngày nào cũng vậy. Chị kể: "Mùa hè trời nóng, nhiệt độ ngoài trời 40 độ thì trong này phải 50-60 độ. Lửa tạt vào mặt nên cũng ảnh hưởng, sạm mặt".

Ở Vạn Nhất, ngày nào cũng bắt đầu như thế, với bếp lửa, với hơi thở đều đều bên ống thủy tinh. Người dân nơi đây vẫn sống chậm, làm đều, chẳng ồn ào nhưng đầy gắn bó. Nghề đã trở thành một phần cuộc sống – quen tay, quen việc, quen cả tiếng lửa tí tách mỗi ngày. Và chính cái nhịp sống lặng lẽ ấy lại là thứ giữ cho làng nghề còn mãi đến hôm nay.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Nộm ngó sen nổi tiếng với sự kết hợp giữa vị chua, ngọt, mặn, cay và độ giòn tự nhiên của ngó sen, cùng với độ đạm của tôm và thịt.

Chè thập cẩm truyền thống là một “bản hòa ca” của hương vị: chè bưởi, đỗ đỏ, đỗ xanh, chè sen, hạt trân châu, thạch đen, nước cốt dừa, dừa tươi nạo, dừa khô và thạch Thái Lan.

Phố cổ Hà Nội hiện vẫn còn những người thợ, những nghệ nhân bám trụ lại với nghề cũ, giữ lại cho phố nghề Hà Nội cái hồn mà thời gian khó lòng xóa nhòa.

Nước mía được nhiều người ưa chuộng vào ngày hè nóng bức, nhưng ít ai biết về hành trình của những cây mía này trước khi đến tay thực khách.

Món chả nhái với hương vị đặc trưng của thịt nhái đồng, ăn kèm với lá lốt hoặc xương xông là trải nghiệm ẩm thực xứ Đoài không thể bỏ qua.

Bún cá sữa là một biến tấu độc đáo từ món bún cá truyền thống với phần nước dùng trắng đục như sữa - một điểm nhấn thị giác lẫn hương vị.