Tắc đường
Người ta hay đổ tại cho hạ tầng kém là nguyên nhân gây tắc đường, nhưng đó không phải nguyên nhân chính. Bởi nếu người tham gia giao thông đi đúng phần đường của mình, đường sẽ không bao giờ tắc. Còn nếu một vài người tiên phong dành đường, sẽ làm những người phía sau ứ lại. Chỉ cần có thế, vài phút sau là dòng người đã đổ tới ngày một đông và những người đến sau lập tức nhoai ra phần đường dành cho người đi ngược chiều. Người nọ nhoai ra, chen lên hơn người kia một chút, nhoai một lúc thì kín hết cả con đường và con đường phút chốc thành “chiến tuyến”.

Không mấy người nghĩ tới chuyện nếu mình chiếm đường của làn bên kia thì mình cũng không thể đi được. Thế nên dù có đứng đó nhìn nhau thì không mấy người nghĩ tới chuyện dẹp vào để nhường lối cho làn bên kia tiến lên, mà cứ hăng hái và hậm hực tiến lên, dù là tiến từng cm một. Không chỉ khi đi đường rất nhiều người trong chúng ta mới thể hiện tinh thần quyết chiến quyết thắng, nên mình nghĩ chuyện tắc đường sẽ không bao giờ giải quyết được nếu chỉ chăm chăm lo mở rộng đường. Cảnh sát giao thông dù có cố đến mấy thì cũng không thể căng mình ra lo mọi ngõ ngách với hàng triệu người lao ầm ầm trên đường.
Và từ kinh nghiệm cá nhân, Hường cho rằng cái thói không muốn thua ai mới là nguyên nhân chính làm nên sự hỗn loạn. Hơn thua toàn những thứ nhỏ nhen nhưng tinh thần thì rất máu lửa. Mà hình như cũng chỉ máu lửa trong những thứ rất nhỏ. Ngay như việc xây nhà, dù là nhà phố có chỉ giới hẳn hoi thì ai xây sau cũng phải cố nhoi ra hơn nhà bên cạnh, có thế thì tài lộc nó mới vào nhà mình, không lại vào nhà hàng xóm.
Không biết bạn cảm thấy thế nào, nhưng mỗi lúc nhích từng chút một trong dòng người đen đặc giữa tiếng ồn ào của xe máy, giữa một bầu không khí dày đặc khói xe thật sự rất mệt mỏi. Những lúc như thế, mỗi chúng ta có lẽ chỉ muốn nhanh chóng được trở về chốn bình yên của riêng mình. Để tìm lại cảm giác nhẹ nhàng, thư thái sau những mệt mỏi của tắc đường và áp lực công việc./.


Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.
Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.
Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.
Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…
Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.
Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.
0