Ngẫm...
Ngẫm nghĩ về cuộc sống, tôi nhận ra rằng mọi thứ đều có ý nghĩa riêng. Dù là nỗi đau hay niềm vui, dù là thành công hay thất bại, tất cả đều là những mảnh ghép tạo nên bức tranh cuộc đời.
Một buổi chiều, trời xanh ngắt, mây vờn nhẹ như dòng sông chảy lững lờ trong ánh nắng vàng nhạt, có người đứng trước hiên nhà, nhìn những chiếc lá rụng, tự dưng thấy lòng mình chùng lại. Một chút ngẫm nghĩ về đời, về người, về những điều tưởng như nhỏ bé nhưng lại sâu lắng hơn cả.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một miền quê yên bình, nơi tiếng chim lảnh lót hòa cùng tiếng võng kẽo kẹt mỗi trưa hè. Ký ức tuổi thơ tôi là những ngày chân trần chạy trên cánh đồng, nhặt từng hạt lúa sót lại sau mùa gặt. Những điều nhỏ bé ấy, ngày còn nhỏ tôi không thấy đáng để bận tâm. Nhưng lớn lên, khi đã xa quê, tôi mới hiểu, những thứ giản dị ấy lại chính là hạnh phúc.
Ngẫm lại, có những ngày mưa đầu mùa, mẹ tôi ngồi bên bếp lửa, nấu nồi chè đậu xanh thơm lừng. Mẹ kể cho tôi nghe về tuổi thơ cơ cực của bà, những ngày mưa mà chỉ có một chiếc áo tơi cũ kỹ, thế nhưng bà vẫn cảm thấy đủ đầy khi có cha mẹ bên cạnh. Câu chuyện của mẹ khiến tôi hiểu rằng, đôi khi hạnh phúc không phải là những gì lớn lao, mà là những điều giản đơn, gần gũi nhất.
Tôi nhớ bác Tư ở đầu làng - người đàn ông góa vợ, sống cô độc với mảnh vườn nhỏ. Bác ít nói, nhưng ai trong làng cũng yêu quý bác bởi tấm lòng rộng lượng. Mỗi lần nhà ai có việc cần, bác lại xắn tay áo lên, chẳng nề hà nắng mưa.
Tôi còn nhớ một mùa bão, nhà bà Hai bị tốc mái, bác Tư chạy đến giúp ngay trong đêm, mặc cho mưa tầm tã. Khi tôi hỏi: “Bác không sợ lạnh sao?”, bác chỉ cười: “Người ta hoạn nạn, mình phải giúp chứ. Họ yên ổn thì lòng mình cũng ấm áp hơn”.
Từ những hành động nhỏ ấy, tôi nhận ra ý nghĩa của sự cho đi. Đôi khi, chẳng cần giàu có mới có thể giúp đỡ người khác. Một lời động viên, một ánh mắt chia sẻ, hay chỉ là một bàn tay chìa ra đúng lúc, cũng đủ để sưởi ấm trái tim ai đó.
Thời gian trôi qua, như dòng sông không ngừng chảy. Tôi lớn lên, đi xa quê, cuốn mình vào guồng quay của cuộc sống. Những ngày bận rộn nơi phố thị, đôi lúc tôi quên mất mình từng yêu cái nắng, cái gió, và cả mùi rơm rạ quê nhà như thế nào.
Có lần, khi về thăm quê, tôi gặp lại bà cụ Tám - người từng bán quán nước trước cổng làng. Bà già đi nhiều, nhưng đôi mắt vẫn sáng và nụ cười vẫn ấm áp như ngày nào. Bà hỏi thăm tôi, vẫn nhớ từng chi tiết nhỏ về tuổi thơ của tôi. Tôi chợt ngẫm, thời gian có thể thay đổi dáng hình, nhưng tình cảm con người dành cho nhau thì luôn còn mãi.
Trong cuộc đời này, ai cũng có những nỗi đau riêng. Nhưng khi chúng ta biết yêu thương, biết quan tâm đến nhau, mọi nỗi đau dường như nhẹ nhàng hơn. Tôi nhớ lần ba bị ốm nặng, cả xóm cùng nhau đến giúp gia đình tôi gặt lúa, sửa sang lại căn nhà. Những ngày khó khăn ấy, chính tình làng nghĩa xóm đã giúp tôi hiểu rằng, yêu thương không chỉ là lời nói, mà còn là hành động, là sự sẻ chia chân thành.
Ngẫm lại, tôi thấy mình từng có lúc sống vội, sống nhanh đến mức quên đi những giá trị quan trọng. Tôi chạy theo những ước mơ xa vời, mà quên rằng hạnh phúc đôi khi chỉ là bữa cơm quây quần bên gia đình, là cái nắm tay của mẹ, là ánh mắt lo lắng của ba khi tôi ốm.
Những ngày ngẫm nghĩ ấy, tôi tự hỏi: “Mình đã làm được gì để đáp lại những gì cuộc đời cho mình?” Tôi chợt hiểu, hạnh phúc không phải là đích đến, mà là những khoảnh khắc ta sống ý nghĩa, biết trân trọng và sẻ chia.
Ngẫm nghĩ về cuộc sống, tôi nhận ra rằng mọi thứ đều có ý nghĩa riêng. Dù là nỗi đau hay niềm vui, dù là thành công hay thất bại, tất cả đều là những mảnh ghép tạo nên bức tranh cuộc đời. Và tôi, sẽ luôn giữ trong lòng những ký ức đẹp đẽ ấy, để sống trọn vẹn, để biết yêu thương và để không bao giờ quên đi những điều giản dị, nhân văn nhất trong cuộc sống này.
Lan Anh