Thương lắm tuổi thơ

Có lẽ trong chúng ta, ai cũng có một lần muốn trở về tuổi thơ, nhớ lại những kỉ niệm yêu dấu một thời. Bởi những ký ức tuổi thơ ấy giống như một liều thuốc an thần, cho chúng ta thêm động lực để vượt qua những khoảnh khắc khổ đau, những chênh vênh, tuyệt vọng trong cuộc sống. Có lẽ ký ức tuổi thơ chính là điểm tựa, niềm khích lệ để bạn mỗi ngày hướng tới những điều ý nghĩa, tốt đẹp trong cuộc đời và tiếp tục bước về phía trước.

Ký ức tuổi thơ giống như một món quà tinh thần quý giá mà mỗi người đều muốn dành giữ cho riêng mình. Tuổi thơ của bạn hay của tôi có thể là khoảng trời riêng đầy cỏ hoa đồng nội; là tấm bánh, đồng quà mẹ mua từ chợ về; là những bữa cơm nhà đạm bạc chính tay mẹ nấu; những trò chơi dân gian, những món ăn vặt mùa nối mùa…Cho dù là gì thì ký ức tuổi thơ vẫn luôn diệu vợi, đẹp đẽ tựa hồ như những câu chuyện cổ tích nhiệm màu qua giọng kể của bà của mẹ. Và mỗi khi hồi tưởng lại, tâm hồn ta lại thấy dịu dàng, nhẹ nhõm, càng thêm yêu thương, trân trọng hơn những kỷ niệm một thời.

Có lẽ trong chúng ta, ai cũng có một lần muốn trở về tuổi thơ, trở về kỷ niệm yêu dấu một thời. Thời gian trôi đi nhanh quá. Đã qua nửa đời người mà cứ ngỡ mới hôm qua. Kỷ niệm tuổi thơ của tôi có cây gạo già cuối sông, tháng ba về hoa trổ đỏ rực cả một vùng. Ngày đó, cùng với lũ bạn thân tha thẩn nhặt từng bông hoa gạo rơi xếp thành hàng thành lối, những bông gạo như nụ cười trẻ thơ tỏa nắng cùng với gió sông. Có cả những cánh đồng mênh mông còn trơ gốc rạ, nơi đó trưa nào cũng có mấy đứa trẻ tóc cháy vàng hò nhau đuổi theo những chú cua đồng chạy ra khỏi hang vì trời nắng nóng.

Trên cánh đồng bát ngát có cánh diều chao liệng và vi vút khúc hát đồng dao. Có những buổi trưa, có cô bé nằm dưới gốc gạo già giữa đồng, nhìn cánh diều như cánh chim tự do bay tít lên bầu trời cao, cô thả vào đó những ước mơ thầm kín, cô ước mình sẽ như một cánh chim, được tự do bay lượn giữa những ánh mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm bình yên. Không biết những đám mây trắng bồng bềnh đó đã chở đi bao nhiêu ước mơ của tuổi thơ, để đến một ngày nào đó, những ước mơ từ nhỏ nhoi đến lớn lao đều sẽ thực hiện được.

Trong những giấc chiêm bao, tôi như còn nghe thấy những tiếng cười giòn tan trong gió của lũ bạn, những trưa hè trốn ngủ rủ nhau ra hồ, đứa thì nhảy xuống tắm, đứa chưa biết bơi thì bắt chuồn chuồn cho cắn rốn, đứa thì chọn một gốc cây dừa nghiêng nghiêng mặt nước, tựa lưng nhìn trời ngắm mây trôi. Năm bảy bận chuồn chuồn cắn rốn mà nào biết bơi. Chơi mệt lại chạy về nhà ăn cơm nguội chan với nước dưa, vậy mà sao vẫn thấy ngon đến lạ. Ngày đó, mẹ hay muối dưa cải ngồng, vại dưa được mẹ đội cho chiếc nón lá cũ, đứng ở góc sân, mỗi lần mở ra, đều thấy những cọng dưa vàng suộm, thơm lừng.

Thương lắm những buổi trưa cùng lũ bạn chơi ô ăn quan, nhảy dây, đố lá, kéo co, đánh đáo, đánh khăng, giấu cha mẹ đi trộm dưa nhà ông, trộm ổi nhà hàng xóm, nhưng sợ tội trốn sang nhà bạn mãi không dám về. Thương nhất là những khoảnh khắc ngồi vắt vẻo trên ngọn cây duối già ven đường kiên nhẫn chờ đón mẹ ở chợ về. Mới nhìn thấy chiếc nón lá của mẹ thấp thoáng từ xa trên chiếc xe đạp cũ, đã thấy mùi hành phi bánh cuốn lan tỏa trong tâm tưởng, để mà háo hức, để mà đợi mong.

Ngày đó chưa có internet, trẻ con cũng đâu có điện thoại thông minh như bây giờ. Buổi tối khi có trăng, lũ trẻ sẽ rồng rắn nhau đến một địa điểm nào đó chơi trốn tìm hoặc nhổ cỏ gà về đá. Kể cả những chiếc lá trên hàng rào, những mảng rêu bám trên tường cũng có thể trở thành một trò chơi. Ngày nào cũng vậy, nghĩ đủ trò để chơi mà không bao giờ thấy chán. Tuổi thơ gói gọn trong hai chữ “yêu thương”. Những ký ức tuổi thơ ấy giống như một liều thuốc an thần, cho tôi thêm động lực để vượt qua những khoảnh khắc khổ đau; những chênh vênh, tuyệt vọng trong cuộc sống. Có lẽ những ký ức tuổi thơ chính là điểm tựa, là niềm khích lệ để bạn mỗi ngày hướng tới những điều ý nghĩa, tốt đẹp trong cuộc đời và tiếp tục bước về phía trước./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.

Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.

Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.

Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…

Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.

Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.