Cánh cửa chưa bước vào
Tôi đi lang thang trong phố vô tình thấy một ban công rất đẹp, khiến tôi phải dừng lại nhìn kỹ hơn. Nơi ban công đã nhám màu bám bụi, những khóm cây lòe xòe chờm cả ra ngoài. Nhiều gia đình trong phố, những chục năm vẫn loanh quanh làm ăn, sinh sống trong những căn nhà nhỏ. Tôi thích được làm người khách nhìn ngắm những gì mình tưởng quen mắt, nhàm cũ trên các con phố. Có lần đi qua phố Cầu Gỗ, tôi thấy đằng sau mặt tiền hẹp của một ngôi nhà là ngõ ngắn dẫn vào một căn phòng khá rộng dành cho một người ở, nhưng là chật để thực hiện bao nhiêu công việc, dự định.

Tôi thích đi lang thang, ghé qua quán café cổ vật trên phố Quán Thánh. Đến đây bạn sẽ được chủ quán, một giảng viên trường sư phạm đã nghỉ hưu kể cho nghe những câu chuyện về cổ ngoạn. Ông là con một họa sĩ thuộc thế hệ họa sĩ Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương. Tình yêu cổ vật từ cha truyền sang ông, nên cả cuộc đời ông tìm kiếm, thưởng lãm, nâng giữ các món đồ lưu lạc theo thời gian còn ấm tình người xưa tạo tác. Phía tầng gác cũ sau quán café, đi qua một cái sân nhỏ, theo các nhịp cầu thang gỗ lên tầng hai, trên tường treo tranh của những danh họa. Những căn phòng nhỏ được bày biện các bát miệng loe dáng hoa sen đời Lý, lư hương đời Lê, Mạc, đời Nguyễn… Nơi quán nhỏ có ông chủ quán với mái tóc bạc có chút điệu đà phong lưu phố cũ, ngày ngày tiếp khách tới uống cà phê, hàn huyên về cổ vật.
Sau những cánh của của mỗi ngôi nhà nơi phố cổ, trong những khoảng không gian nho nhỏ, bao nhiêu nhịp đập mà ta chưa biết. Nếu được duyên mà nhìn ngắm, trò chuyện, thì sẽ có cơ may nhận thêm những hình nét, tâm tư, thân phận, làm cho sinh động thêm những cảm nghĩ của bạn về cuộc đời. Thế nên bao nhiêu cánh cửa cũ đẹp chạm hoa với các viền hạt, viền hoa dây nửa khép nửa mở, loáng thoáng những viên đá hoa to sứt lỗ chỗ thời gian; một ngõ bé hút sâu với vệt lõm sâu trên lưng tường dài tít vào trong do tay lái xe máy, ghi đông xe đạp quệt vào suốt nhiều năm, thấp thoáng một cái sân chung ở cuối “hầm tối”… Qua những chỗ ấy, tôi đã tò mò, đắn đo, đã ngẫm ngợi và thầm muốn bước đến bao nhiêu lần./.


Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.
Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.
Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.
Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…
Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.
Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.
0