Đà Lạt - thông, sương và nhạc Trịnh

Giờ đây, Đà Lạt hiện đại hơn với nhiều ngôi biệt thự được nâng cấp, xây mới, tạo một diện mạo sang trọng cho thành phố ngàn hoa. Nhưng, nơi này lại thiếu vắng đi nhịp xe ngựa gõ lóc cóc quanh hồ Xuân Hương, thiếu vắng dáng thiếu nữ cầm ô chầm chậm đếm bước trên con đường vắng. Thông Đà Lạt cũng ít hơn và sương cũng không nhiều như trước. Song Đà Lạt lại có thêm nhiều quán cà phê để chiều lòng du khách.

Đà Lạt bây giờ hiện đại hơn, nhiều ô tô, biệt thự và khách sạn sang trọng. Một thời, người ta có xu hướng "hoang phế hóa biệt thự" thay vào đó là "bê tông hóa” trong kiến trúc, thì giờ đây nhiều ngôi biệt thự được cải tạo nâng cấp, xây mới, tạo một diện mạo an lành và sang trọng cho thành phố ngàn hoa. Người Đà Lạt cũng đông đúc và ồn ã nhiều lần. Khu dân cư tiếp nối nhau, nhà nối nhà người nối người. Và, Đà Lạt vẫn xứng đáng với danh xưng “thành phố ngàn hoa”. Có cảm giác thành phố cao nguyên này bốn mùa “kỳ hoa dị thảo”, trăm hương ngàn sắc muôn phương đều tụ về đây.

Nhưng hơn chục năm mới trở lại, tôi thấy Đà Lạt thiếu vắng nhịp xe ngựa gõ lóc cóc quanh hồ Xuân Hương, thiếu vắng dáng thiếu nữ cầm ô chầm chậm đếm bước trên con đường vắng thoáng mưa thoáng nắng. Chợt thấy thiếu dáng phụ nữ sắc phục K’ho Lạch, Mạ gùi nặng quà rừng xuống phố ra chợ. Thấy thiêu thiếu cả cái mùi của ngo thông đốt lò than bên đường nướng khoai nướng bắp, níu kéo bước chân du khách.

Thông Đà Lạt cũng ít đi. Xa xa, nhiều sườn đồi trơ màu đất đỏ, lấp loáng nhà kính, thiếu vắng dáng thông. Thông Đà Lạt như lạnh hơn, cao vút và dáng thẳng hơn bất kỳ thông xứ nào mà tôi được biết. Trời sinh ra Đà lạt phải gắn với thông. Những biệt thự sang trọng kia, nếu tách khỏi không gian tầng tầng lớp lớp dáng thông cổ thụ cao và lạnh, liệu có còn sang trọng và hấp dẫn nữa không. Tôi chợt nghĩ, một ngày nào đó, Đà Lạt không còn thông chắc chắn là khi ấy, Đà Lạt không còn là Đà Lạt nữa.

Đà Lạt bây giờ rất ít sương. Sáng sớm chỉ còn thấy chút sương la đà trên ngọn thông ở thung lũng dưới xa. Nắng lên, bước ra khỏi phòng vẫn thấy se se lạnh, nhưng không thấy sương đâu nữa. Hơn mười năm trước, Đà Lạt vấn vít sương. Đèo Ngoạn Mục, đỉnh Lang Biang buổi sáng và buổi tối tràn sương. Sương sà mặt hồ Xuân Hương. Sương lãng đãng lũng cao lũng thấp. Sương e ấp ruộng rau vườn hoa. Sương bay cả vào phòng ngủ mỗi khi ta mở cửa phòng. Người đi trên đường buổi sáng, buổi tối, có cảm giác trôi trong đường sương.

Đà Lạt có nhiều quán cà phê. Hình như người Đà Lạt muốn du khách đến xứ này dừng chân để ngắm nghía, thưởng ngoạn, suy ngẫm, nên mới dựng nhiều quán cà phê để chiều lòng du khách. Diễm Xưa là quán cà phê nằm cuối con đường mang tên Khe Sanh, nép bên sườn đồi, lẩn khuất dưới tán thông, cách khá xa trung tâm thành phố. Ánh sáng từ những ngọn nến bé tẹo, lay lay theo hơi thở của khách và chấn âm của giọng hát, thêm mờ ảo, lung linh. Ca sỹ hát nhạc Trịnh không phải bằng kỹ thuật mà bằng tình yêu và sự ngưỡng mộ. Chất thô mộc, với chút rạn chút vỡ trong nốt nhạc như làm cho nhạc Trịnh hoàn hảo hơn.

Trong quán Diễm Xưa, ở phía trước bên phải sân khấu nhỏ là bức ký họa Trịnh Công Sơn khổ lớn, hai màu đen trắng. Ông ngồi đó lặng lẽ, như đang nhìn, lắng nghe người ta hát, người ta thưởng thức âm nhạc của ông. Bức ký họa hình ông với điếu thuốc lá trên môi, mắt mơ màng lãng đãng, đang rời cõi tạm, nhìn về đâu đó xa xôi./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.

Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.

Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.

Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…

Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.

Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.