Bằng lăng thương nhớ
Những chiều phai nắng, những con phố nhỏ có hàng bằng lăng lặng im đón đợi chúng tôi. Những câu chuyện vu vơ, cái nắm tay vội vã. Tất cả chỉ có thế mà sao mỗi mùa bằng lăng tới, nỗi nhớ và sự xót xa cứ ào ạt ùa về làm tim tôi lặng đi mấy nhịp. Anh đã đi thật xa. Con đường anh đi không có hoa bằng lăng nở tím. Con đường anh đi hoa bỉ ngạn nở đầy. Anh đi về phía không còn đau đớn vì bệnh tật mà chỉ có niềm vui và hạnh phúc. Chẳng biết anh có còn nhớ đến tôi, nhớ con đường tím sắc bằng lăng xưa cũ không.

Thời gian cứ trôi. Tôi cũng dần phải quen với sự vắng mặt của anh. Nhưng mỗi mùa bằng lăng nở, tôi lại nhớ anh đến quặn thắt. Mỗi khi rảnh rỗi tôi lại tìm về dưới màu tím để mặc cho nỗi nhớ anh gặm nhấm tim mình. Tôi vẫn thầm gửi theo mỗi cánh hoa lời thương nhớ. Tôi biết chắc chắn anh vẫn đang đi theo tôi. Anh vẫn nghe tôi nói chuyện, vẫn nhặt giùm tôi cánh hoa vô tình lạc trên vai áo.
Tôi nhớ ban đầu tôi vốn không thích bằng lăng. Nhưng rồi từ khi quen anh, anh hay đưa tôi đi dưới hàng bằng lăng nở. Không biết tự khi nào tôi cũng yêu hoa bằng lăng. Loài hoa bình dị khiêm nhường lặng lẽ. Anh bảo anh yêu bằng lăng vì lẽ đó.
Một ngày chớm hạ, bằng lăng vừa xòe những cánh tím đầu tiên bung biêng trong nắng gió thì cũng là ngày anh lặng lẽ rời xa tôi. Tôi chỉ kịp hái về đặt vào tay anh bông bằng lăng nở sớm rồi đau đớn nhìn anh rời xa. Căn bệnh quái ác đã cướp anh đi khi tuổi đời còn quá trẻ, cái tuổi tràn đầy niềm vui sống và khát khao cống hiến. Anh nằm đó bình yên thanh thản. Tôi nén lòng lặng lẽ kết vòng hoa tím biếc tặng anh. Hoa theo anh đi về nơi xa thẳm và hồn tôi cũng chết lặng từ đó. Trái tim tôi thương tổn.

Hôm nay tìm lại đường xưa với vết thương lòng còn âm ỉ nhưng tim tôi đã hồi sinh. Không phải tôi đã quên anh, càng không phải niềm thương trong tôi đã cạn. Một người bạn đã nói với tôi, nếu muốn người thanh thản ra đi thì nhất quyết ta phải sống vui vẻ và sống tốt hơn. Anh mãi là miền thương nhớ của thanh xuân đời tôi. Tôi cũng tin ở nơi xa đó anh vẫn đang mỉm cười và dõi theo tôi trên mỗi chặng đường đời.
Bằng lăng vẫn nồng nàn tím lối đi xưa. Hôm nay có một người quen cũ tìm về vừa đi vừa thầm thì điều gì đó. Vui cười mà mắt ướt long lanh. Trên nhánh bằng lăng vừa nở, gió vẫn hát mãi lời yêu thương tự thuở nào./.


Bạn bè là gì? Có lẽ mỗi người sẽ có những định nghĩa khác nhau. Với tôi, bạn bè là trong lúc ta cần, họ luôn sẵn lòng có mặt cùng ta. Dẫu chỉ ngồi lại bên nhau trong thinh lặng cũng đủ để vỗ về, an ủi lẫn nhau, để chúng ta biết rằng trên đời này ta không cô độc.
Nằm trên chiếc giường thân thuộc của thầy u, giữa căn nhà rêu phong trầm tích những u hoài, tôi chìm đi trong giấc mơ trưa. Chiếc nôi bình yên nhè nhẹ vỗ về ru khúc à ơi…
Với tôi nét duyên của quê nhà chính là hương cau, là suối tóc mượt mà thoang thoảng hương bay...
Không ai dạy chúng ta cách làm cha mẹ và không có một lời khuyên nào là vừa vặn với những đứa con của mình. Mọi cách dạy dỗ đều xuất phát từ tình yêu thương nhưng đâu phải mọi cách dạy dỗ của cha mẹ với con cái đều đúng?
Tháng Sáu và nắng mưa thất thường, em lật giở ký ức một ngày nắng, để thấy lòng buồn lắng những ngày mưa dai dẳng.
Trong những khoảnh khắc tưởng chừng như tăm tối, con người lại tìm thấy ánh sáng của nghị lực, của hy vọng, và của sức mạnh nội tại để vượt qua mọi chông gai.
0