Những cuộc tình thương

Hẳn ai cũng mong muốn có được một tình yêu nồng cháy, khắc cốt ghi tâm. Tình yêu đó sẽ tràn đầy những lãng mạn của buổi đầu gặp gỡ, đong đầy những dấu yêu qua từng tháng năm. Trong tình yêu đó ta yêu người, người yêu ta. Và người tri kỷ ấy sẽ bên ta mãi mãi không rời.

Nhưng thực tế cuộc sống lại đang có rất nhiều cuộc hôn nhân xuất phát từ tình yêu bị tan vỡ. Những người yêu đó ban đầu thì nồng nhiệt, nhưng lại nhanh chóng chia tay vì lý do không hợp và trăm nghìn lý do khác nữa. Có người hỏi Hường, mãi mãi là bao lâu?

Trước khi trả lời câu hỏi đó, Hường kể bạn nghe hai câu chuyện tình yêu thời “ông bà anh” của bạn Nguyễn Trúc.

"Ông bà ngoại của tôi sinh ra ở mảnh đất miền Trung. Từ lúc cất tiếng khóc chào đời đến khi chảy giọt nước mắt xuôi tay đều gắn liền với từng khóm cây, ngọn cỏ nơi đây.

Ảnh minh họa: afamily

Sau đám cưới vội vì chạy giặc, ngoại tiễn ông lên đường tòng quân. Giữa cái nắm tay ngắn ngủi lúc đoàn binh trập trùng tiến bước, ngoại chỉ nhắn vỏn vẹn hai chữ “chờ em”, mà không phải chờ anh.

Lúc mẹ tôi tròn 5 tuổi, ngoại gửi con cho cố rồi đăng kí tham gia vào đoàn du kích. Đêm trùng phùng giữa Bình Khê cũng là lần gặp cuối cùng cho quãng đời đằng đẵng sau này.

Ngày nhận tin ông bị giặc giết rồi treo ngoài cổng chợ, ngoại bảo tim bà lúc ấy đã chết một nửa. Tôi tò mò hỏi tại sao chỉ là một nửa? Ngoại nói, nửa còn lại phải sống để trả thù cho ông.

Mùng một tết năm nào nhà tôi cũng chuẩn bị hoa quả đến viếng ông trong nghĩa trang liệt sĩ. Những khi ấy ngoại đặc biệt trầm ngâm, lúi cúi rút bớt chân nhang cắm trên mộ. Bà sợ ông đau kể cả khi đã nằm xuống ba tấc đất.

Lần nào đến đây ngoại cũng kể duy nhất một câu chuyện về quãng thời gian chiến đấu, về những đêm giặc càn, về những lán trại dựng tạm trong núi thẳm… Nhiều người nghĩ bà lẫn, nhưng tôi hiểu đó là chấp niệm duy nhất mà bà gìn giữ để cố sống nốt trong những ngày dài vắng ông.

Có lẽ, lúc đầu đến với nhau chỉ vì cảm mến, trải qua những gian khổ cận kề cái chết, tình cảm đó đã biến thành một loại nghĩa nặng tình sâu. Đối với ngoại, hẳn là không có nơi nào day dứt nỗi thương đau bằng mảnh đất này, đến nỗi cả đời bà, cứ quẩn quanh mãi ở đây mà chẳng chịu đi đâu khác.

Và cuộc tình của ba mẹ tôi.

Ba mẹ gặp nhau trong một lần thu mua mía tại nhà máy đường. Sau này mỗi lần hai người cãi nhau, ba lại chở tôi đi dạo lòng vòng quanh khu nhà máy rồi thủ thỉ kể về khoảnh khắc lần đầu gặp gỡ. Ba bảo giây phút thấy cái má hây đỏ vì nắng của cô gái trẻ đang cong lưng đẩy chiếc xe đạp đầy mía lên dốc, dường như tim ba hẫng đi nửa nhịp đập. Ba thú nhận, kể từ lúc ấy ông đã bị mảnh đất này trói buộc cả cuộc đời.

Ảnh minh họa: afamily

Vào năm tháng bữa đói bữa no được đo bằng tem phiếu, khi sự rung động thuở ban đầu dần thay bằng những lo toan vụn vặt, trong nhà tôi không bao giờ thiếu những lời to tiếng nhỏ của ba mẹ. Dù thế, sau bao lần viết đơn ly hôn rồi tự mình xé nát, ba mẹ vẫn ở bên nhau cho tới khi âm dương cách biệt. Tôi từng hỏi ba tại sao lúc ấy lại không kí? Ba chỉ bảo cái gì hư thì sửa, chứ không phải vứt đi. Những chiều cùng ba loanh quanh ở nhà máy sau mỗi lần cãi vã với mẹ đã dạy tôi một bài học lớn cho những mối quan hệ sau này.

Ngày tôi tốt nghiệp thì ba mất đột ngột trong một chuyến ra khơi đánh cá. Trong một đêm, mẹ như già đi mười tuổi. Ngày cúng xả tang ba năm, mẹ lắc đầu bảo rằng sẽ để tang ba đến trọn đời. Nhiều người từng hỏi mãi mãi là bao lâu? Tôi bần thần nghĩ, chắc là cả đời như mẹ.

Những mảnh tình thời “ông bà anh” của ngoại, của ba mẹ tôi không có sự nồng nhiệt khởi đầu, nhưng lại có một dấu chấm lửng đầy tiếc nuối. Không có oanh oanh liệt liệt truy đuổi, nhưng đầy nỗi đau triệt nội tâm khi sinh ly, tử biệt.

Tôi nhớ nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng nói: “Lúc còn trẻ chúng ta từ bỏ, cho rằng đó chỉ là một cuộc tình, nhưng cuối cùng mới biết đó thực ra là cả cuộc đời”. Đúng là cả cuộc đời, bởi từ tình yêu đã dần trở thành tình thân, tình thương, chẳng cách nào chia tách"./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.

Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.

Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.

Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…

Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.

Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.