Mùa ếch đồng xôn xao tìm bạn
Chiều nay, Hường sẽ chia sẻ với bạn những dòng tự sự của Hoàng Yến.
Tháng tư e ấp như cô gái mới lớn lần đầu biết hò hẹn và trong trẻo như giọt mưa một ngày đầu mùa hạ. Tôi yêu tháng tư, yêu nắng gió và yêu hương thơm, sắc màu của những loài hoa chỉ nở cho riêng tháng tư.
Giữa trăm tía ngàn hồng của thiên nhiên, tháng tư lại chọn cho mùa những loài hoa riêng rất nhiều sắc trắng tinh khôi và thanh khiết. Bình dị, khiêm nhường mà gợi nhớ gợi thương.
Một ban mai tháng tư nào đó, khi sương chưa đọng nhiều trên lá cỏ và bạn còn kịp nghe được tiếng ếch đêm uôm ạp thưa thớt lúc mặt trời chưa ló rạng, bạn dậy sớm và bỗng thấy đâu đây mơ hồ một mùi hương. Đợi cho mặt trời tỉnh dậy, bạn bước ra đường và chợt ngỡ ngàng bởi sắc trắng ngập tràn của hoa sưa, hoa sấu, hoa xoan đào... Chúng giống nhau kì lạ ở vẻ líu ríu, bé bỏng với những cánh hoa mỏng manh, mềm mại vô cùng và bao giờ cũng sát lại với nhau thành chùm lớn, làm sáng bừng cả cánh lá.

Chẳng được bày biện nơi trang nghiêm, sang trọng hay được người đời nâng niu mà làm quà trao tặng nhau, chúng vẫn hồn nhiên khoe sắc như cô gái quê đẹp mà không biết mình đẹp. Khi đã nở hết mình, chúng sẽ tự rụng để nhường chỗ cho quả non xuất hiện. Qua một đêm sẽ lại thấy những bông hoa bé nhỏ lấm tấm đầy mặt đất, đầy lối đi. Để dẫu biết hoa đã rơi xuống mà bước chân tự nhiên gượng nhẹ. Như thể gót giầy sẽ làm đau những vụn hoa tơi tả.
Thời khắc ấy, nếu được để chân trần và bước đi thật nhẹ, thật khẽ trên con đường đất mịn màng trải đầy cánh hoa, bạn sẽ hiểu cái cảm giác mát nhẹ êm ái, thanh tân dịu dàng của đất trời tháng tư. Lòng nhẹ bẫng tạm quên những lo toan thường nhật.
Tháng tư, lại có những loài hoa cũng mang sắc trắng nhưng không trắng sữa kiểu hoa sấu, hoa sưa hay xoan đào mà trắng tinh, trắng nõn như sứ trắng, ngọc lan… Trên sân chùa hay góc đình chúng nở rộ trong một vẻ thanh tao để rồi gió sẽ mang đi rất xa cái mùi hương ngào ngạt, nồng nàn mà vẫn thanh tịnh.

Đêm tháng tư. Cơn mưa rào đầu hạ. Lũ ếch đồng xôn xao tìm bạn tình và cất tiếng gọi nhau trong những khóm khoai nước, khóm chuối ngoài bờ ao hay trên cánh đồng là lúc hương dạ lan ngọt ngào, nưng nức lan đi trong gió. Mùi hương khiến ta khó mà xác định được nó bắt nguồn từ nơi nào. Cái mùi hương cứ chợt đến chợt đi như cô gái đẹp ta gặp trên đường có thể chẳng bao giờ gặp lại.
Tháng tư, nắng phớt nhẹ trên đám mây trắng bồng bềnh. Thiếu nữ nghiêng người trong tà áo trắng tinh khôi đạp xe đến trường. Mấy quán cóc bên đường đẹp hơn, thơ mộng hơn dưới những tán hoa. Đi trong hương sắc tháng tư, chợt lòng xao xuyến lạ./.


Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.
Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.
Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.
Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…
Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.
Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.
0