Xuân về mênh mang nỗi nhớ mẹ

Những ngày cuối cùng của mùa đông đang dần khép lại. Nhìn dòng người hối hả lao xao trong phiên chợ Tết cuối năm, nỗi nhớ mẹ lại dâng lên trong lòng người con khi xuân đang về mà mẹ đã khuất xa…

Chiều nay, Hường mời bạn nghe những dòng cảm xúc của Hoàng Hồng gửi về cho chương trình.

Tháng Chạp đã vào những ngày cuối cùng của năm, tôi hòa vào dòng người đông đúc nơi phiên chợ tết chốn quê nhà. Mọi thứ như gần gũi, thân quen trong không khí nhộn nhịp những ngày giáp Tết. Bất chợt, tim tôi chững lại một nhịp khi bắt gặp một dáng hình, một ánh nhìn, trông giống bóng dáng mẹ kính yêu của tôi. Phía bên kia đường, một bà cụ đang ngồi chờ bán những bó lá dong, lá chít chắc là của nhà trồng được. Một nỗi nhớ như cuộn trào trong trái tim tôi. Ký ức xưa lại ùa về miên man, khắc khoải. Tôi rưng rưng nơi khóe mắt, vì biết rằng mẹ tôi đã đi thật xa, mãi tận miền mây trắng.

Còn nhớ ngày bé, trong năm anh chị em, tôi hay nhõng nhẽo đòi theo mẹ ra đồng cho bằng được. Cho đến khi mẹ phải dỗ dành rằng tôi ở nhà chơi ngoan, mai mẹ đi chợ về sẽ mua kẹo cho, tôi mới thôi theo đuôi mẹ. Đó là những viên kẹo vàng, thứ quà mà tôi luôn mong đợi mỗi khi mẹ đi chợ về. Nó như một thứ quà không thể thiếu mang lại cho tôi niềm vui, giúp tôi lớn lên trong căn nhà đầy ắp tiếng cười trẻ thơ ấy. Ngày ấy, cứ thấy bóng mẹ thấp thoáng phía chân dốc gần nhà, tôi chạy ùa ra, sà vào lòng mẹ, ôm mẹ thật chặt rồi ríu rít đòi quà. Nhận được gói kẹo vàng từ tay mẹ, tôi giữ như bảo bối, ngậm kẹo mà không dám nhai, sợ nhanh hết. Bao năm trôi qua, viên kẹo trong tuổi thơ tôi người ta không còn sản xuất nữa, chỉ còn lại trong hoài niệm.

Khi tôi lớn lên một chút, biết giúp đỡ mẹ việc nhà, cùng mẹ làm những công việc của nhà nông trên những cánh đồng lúa, ruộng ngô hay bãi khoai, đồi sắn cũng là khi tôi biết thương mẹ thật nhiều. Những nhọc nhằn in dấu trên gương mặt mẹ. Những giọt mồ hôi mặn chát đã bao lần lăn dài trên đôi má mẹ, thấm đẫm manh áo vải đã bạc vai, sờn chỉ. Tất cả những lo toan, vun vén của mẹ để đổi lại cho các con sự khôn lớn, được học hành và theo đuổi ước mơ.

Việc học hành của anh chị em tôi luôn bắt đầu bằng sự tự giác. Mẹ không bao giờ tạo áp lực cho chị em tôi. Mẹ bảo, mẹ không mong các con học để trở thành ông nọ bà kia, mẹ chỉ mong các con luôn khỏe mạnh, biết nỗ lực và cố gắng vươn lên trong học tập, biết vận dụng những điều học được vào cuộc sống hàng ngày là mẹ đã vui lắm rồi. Ngày tôi được cầm trên tay tấm bằng đại học, cô chủ nhiệm mời mẹ đến dự buổi lễ chia tay sinh viên ra trường, tôi thấy ánh mắt mẹ rưng rưng.

Còn nhớ mãi cái ngày con trai tôi cất tiếng khóc chào đời, mẹ tôi hạnh phúc biết bao. Tết năm ấy, mẹ cặm cụi gói cho vợ chồng tôi nồi bánh chưng để ăn tết. Dù mới trải qua cuộc phẫu thuật, sức khỏe chưa hồi phục, nhưng mẹ cứ nhất quyết giành gói bánh chưng. Mẹ nói, mẹ muốn chính tay gói cho các con, các cháu mình những chiếc bánh chưng để đón xuân về.

Thấm thoắt cũng đã mấy mùa xuân qua tôi vắng bóng mẹ. Vẳng đâu đây vẫn như có tiếng mẹ thì thầm những lời an ủi, thúc giục tôi đứng dậy sau những vấp ngã, chênh vênh giữa dòng đời. Anh chị em tôi biết yêu thương và chia sẻ, đùm bọc nhau đó là điều khiến mẹ tôi mãn nguyện nhất trước khi mẹ nhắm mắt xuôi tay.

Quy luật cuộc đời chẳng ai có thể đổi thay, xoay chuyển. Mùa đông qua, mùa xuân tới, cánh đào đang khoe sắc, trẻ thơ nô đùa trong nắng xuân dịu dàng, lòng người rộn rã âm thanh hòa với đất trời, vạn vật. Trong tôi, khúc ca ngân nga ấy là nỗi nhớ mẹ mênh mang, da diết. Con cảm ơn mẹ thật nhiều! Với con, những mùa xuân bên mẹ luôn là những mùa xuân tươi đẹp và đáng nhớ nhất trong cuộc đời./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.

Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.

Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.

Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…

Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.

Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.