Người của làng trở về với mạch giếng làng
Làng Lại Đà, cái làng cổ xưa bên dòng sông Đuống, vốn thuộc huyện Đông Ngàn, xứ Kinh Bắc. Vật đổi sao dời, Đông Ngàn về Hà Nội, tên huyện, tên xã có đổi có thay, nhưng tên làng Lại Đà bao đời vẫn nguyên thế.

Con sông Đuống chảy qua làng còn có tên Đông Ngàn, vốn từ sông Hồng tách dòng, cuối cùng cũng nối dòng đổ ra biển lớn.
Người Lại Đà bao đời vẫn thế. Ưa nề nếp, hiếu học, trọng nghĩa tình. Chất nghĩa tình người Kinh Bắc với chất thanh lịch hào hoa người Tràng An thấm đẫm phong hóa, bồi quyện tư chất, hình thành nên tính cách con người của làng.

Có một người con ưu tú của làng, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng!
Sinh ra từ làng, uống mạch nước giếng làng, cọng rốn cất vào đất làng, người con của làng lớn lên, rời làng, trưởng thành, thành người của nước, người của Đảng, của dân.
Người ta gọi ông: "Nhà lãnh đạo xuất sắc", "Người cộng sản trung kiên". Người ta gọi ông: "Nhà lý luận sắc sảo", "Người đốt lò vĩ đại"…Và nhiều nữa những danh xưng, tương xứng với tầm thế của con người ông.
Nhưng trước hết ông là người Hà Nội. Trước nữa, ông là người của làng Lại Đà.

Những người thầy thuốc và nhân viên Bệnh viện Quân đội 108 kể rằng, những ngày nằm bệnh viện, nhà lãnh đạo của Đảng vẫn gắng giữ nếp làm việc, vẫn đọc sách, nghiên cứu tài liệu, trao đổi và giải quyết những công việc quan trọng của Đảng và của nước.
Vào những buổi sáng, buổi chiều, khi vãn việc, sau giờ làm thuốc, ông thường ngồi bên chiếc bàn nhỏ, tầm mắt hướng ra phía cửa sổ, dáng trầm tư.

Phía ấy là sông Hồng – Con sông gắn với lịch sử hình thành nước Việt và Thủ đô Thăng Long - Hà Nội.
Phía ấy, ngược lên một đoạn, sông Mẹ tách dòng, sinh ra sông Đuống. Sông Đuống chảy qua làng ông, nối với mạch giếng làng ông.
Mọi con sông đều tìm đường ra biển lớn. Để ra biển lớn, có dòng sông nào không phải vượt lên những đợt sóng ngầm, những ghềnh đá, những khúc ngoặt, khúc quanh?
Để thành sông lớn về với đại dương, có con sông nào không tiếp nhận từ muôn ngàn những mạch nguồn li ti lớn nhỏ?
Người con của Hà Nội, người con của làng Lại Đà, vào những tháng ngày cuối cuộc đời vẫn không thôi đau đáu chuyện thế sự, chuyện Đảng, chuyện dân.
Nhà làm phim tài liệu, NSND Trần Văn Thủy, một người Hà Nội, từng bàn luận về sự tử tế: “Làm sao để khi từ giã thế giới, ta không chỉ nằm xuống như một người tử tế, mà điều quan trọng là ta có thể từ giã một thế giới tử tế hơn, trong đó con người được chăm lo hơn”.
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng là người tử tế, là người phấn đấu một đời để có “một thế giới tử tế hơn, trong đó con người được chăm lo hơn".
Nếu đi hết biển, qua các đại dương và các châu lục, đi mãi, đi mãi, thì cuối cùng lại trở về quê mình, làng mình.
Nhà làm phim tài liệu, NSND Trần Văn Thủy.
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã đi hết biển. Chiều nay người của làng trở về làng mình - làng Lại Đà, trở về giếng quê có mạch nước từ nguồn sông Hồng, sông Đuống...
Uông Ngọc Dậu


Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.
Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.
Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.
Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…
Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.
Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.
0