Hè không chỉ nắng
Trước khi đi làm phải tắm gội lại. Cái cửa sổ vẫn đóng kín từ chập tối hôm trước mà giờ mong manh dễ sợ trước nắng. Cảm giác trong tích tắc, nắng phá cửa tràn vào tới nơi.
Câu chuyện nơi văn phòng làm việc, ngoài chợ, trong siêu thị... những ngày hè này, thường loanh quanh tâm điểm nhiệt độ. Hôm kia có người rán trứng ngoài sân chín luôn lòng đỏ, hôm qua nóng khó ăn khó ngủ thế nào, nhiệt độ hôm nay dự báo đỉnh điểm bao nhiêu, tiền điện tháng này tăng gấp mấy lần. Ngày nào cũng điểm qua chủ đề như thế, vậy mà không hết tính thời sự. Cứ thế, từ sáng tới tối, từ ngày hè này qua ngày hè khác, điệp khúc đó cứ lặp lại.
Đêm nay họp lớp về muộn. Mười giờ đêm tôi mới phóng xe về nhà trọ. Cái nắng hè đổ lửa dĩ nhiên đã tắt từ lâu. Trời và đất bắt tay nhau nhẹ nhàng, dịu mát lại một chút. Nhưng dù nhiệt độ có dìu dịu thì hình ảnh chiếc điều hòa vẫn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí tôi. Cho tới khi, tôi đi tới một con đường nhiều cây xanh dáng cổ thụ.

Cây đổ bóng đen xuống lòng đường vì ánh đèn điện chiếu sáng. Còn tiếng ve thì đổ đầy hai tai tôi, đổ lên người tôi nữa. Ve kêu bầy, kêu tới inh tai nhức óc chứ không phải kiểu thoang thoảng bóng mây.
Tôi quên béng chiếc điều hòa rười rượi ở nhà. Tay ga chuyển chậm lại, đi trên bóng cây và dưới bầy ve hát. Đã rất lâu rồi, tôi chưa nghe tiếng ve sầu. Ve chỉ kêu mùa hè. Nhưng từ khi tốt nghiệp đại học, tiếng ve sầu ấy đã phai nhòa dần trong ký ức tôi cùng với khái niệm kỳ nghỉ hè. Ra trường, đi làm. Mùa hè tới chỉ thấy nắng nóng càng làm mình thêm khổ sở, ít thấy gì vui thú.
Bất chợt hôm nay, nghe rỉ rả tiếng ve đường phố, lại thấy lòng nhẹ nhõm, ngập tràn niềm yêu thương.
Tôi sinh ra và lớn lên ở cánh cung Đông Bắc. Mùa hè không chỉ có nắng nóng. Mùa hè là khoảng trời vui tươi của tụi nhóc xóm tôi. Nào ổi, nào mận, nào đào, nào dưa bở, dưa lê, nào vải, nhãn. Chúng tôi chóp chép trèo hái ăn cả ngày. Mỗi cái cây là một cái điều hòa không tốn điện. Mà nếu ở trong nhà thì cũng chỉ mở cái cửa sổ không hướng mặt trời là gió thổi lộng nhà. Vì bốn bề là cây cối, ao chuôm, sông suối.
Đồi núi, vườn tược bát ngát nên ve kêu cũng nhiều. Chúng tôi soi đèn đi nhặt xác ve bám trên thân cây, đem bán cho quầy thuốc đông y cũng được món khá. Tiếng ve đưa tôi vào giấc ngủ dễ dàng, chẳng cần vòi bố mẹ kể chuyện ngày xửa ngày xưa.

Tiếng ve ở thành phố này, ban đêm nghe rõ quá, hùng hồn không kém ở quê. Những cái cây to cũng có nhiều ve hơn cây nhỏ. Đoạn đường nào có cây trồng sát nhau, vòm lá nối nhau y như rằng ve râm ran nhiệt tình hơn.
Tiếng ve cứ ngắt quãng to - nhỏ, mạnh - yếu như vậy dọc tuyến đường tạo nên bản nhạc lạ tai, không ai đoán trước. Cho tới khi đường không còn bóng cây đổ thì tiếng ve cũng ngừng đổ vào tai tôi. Những cây cột điện, những tòa nhà chung cư ngất ngưởng, im bặt tiếng ve râm ran.
Ngày mai, câu chuyện của tôi với đồng nghiệp sẽ nói về tiếng ve mùa hè. Tôi háo hức mong chờ nhiều người nghe thấy tiếng ve trong thành phố giống tôi. Vì mùa hè không chỉ có nắng nóng! Nhưng chột dạ lại sợ những cái lắc đầu, thậm chí là những sắc diện hờ hững.


Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.
Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.
Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.
Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…
Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.
Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.
0