Hà Nội mùa lá rụng

Trong mắt những người yêu Hà Nội, thì Hà Nội không phải chỉ có 4 mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông, mà Hà Nội còn có những mùa hoa, mùa nắng, mùa mưa...và mùa lá rụng rất đẹp, lãng mạn, đầy quyến rũ.
Hà Nội không phải chỉ có 4 mùa, Hà Nội còn có những mùa hoa, mùa lá, mùa hanh, mùa mưa, mùa nồm,...
Rộn rã nhất mùa này phải kể đến đường Phan Đình Phùng. Hai hàng sấu trải một thảm lá vàng trên phố.
Người đi trên phố, dưới những cơn mưa nhuộm sắc vàng, vai áo không ướt nhưng trong lòng thấm đẫm sự lãng mạn hữu tình thành phố này dành tặng.
Có mặt tại phố Phan Đình Phùng lúc này là những nam thanh nữ tú xúng xính váy áo, những thợ ảnh, những chị bán hoa, những trung niên café ngắm phố ngắm cây.
Vất vả nhất mùa lá rụng có lẽ là những chị lao công.
Có những người Hà Nội yêu những tầng cây đến mức giữ riêng cho mình một khu vườn đầy lá rụng. Khởi đầu mùa lá rụng là những cây lộc vừng. Rồi đến sấu, bằng lăng, xà cừ… lần lượt trút những đợt lá nhuộm vàng trên phố. Một bản hòa tấu nhịp nhàng trên những tầng cây.

Nguyễn Hạnh

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.

Có người ngồi bên hiên nhà, tay cầm ly cà phê đen sóng sánh, nhìn mưa rơi lách tách ngoài sân. Hương cà phê thoảng lên, đắng mà thơm nồng nàn, như chính những ngày cô đã đi qua trong đời.

Tháng Ba khép lại bằng những ngày nồm ẩm, lạnh se sắt xen lẫn những cơn mưa phùn lê thê. Miền Bắc giao mùa như một cô gái đỏng đảnh, lúc nắng ấm dịu dàng, lúc lại trở mình hờn dỗi, để lại trong không gian hơi ẩm bức bối, khiến lòng người cũng chùng xuống theo những giọt mưa.

Tháng Ba về, khi thời tiết ở Hà Nội dần trở nên ấm áp hơn, có người thường ra phố, tìm mua ít quả nhót từ gánh hàng của các chị bán rong trên phố. Dẫu không thích ăn chua nhưng chỉ cần nhìn thấy mấy quả nhót chín ứng đỏ như đôi má trẻ thơ khi gió xuân tràn về, lòng cô không khỏi nôn nao nỗi nhớ quê hương.

Những sáng mai thức giấc giữa vô vàn tiếng chim, có người chợt nhận ra thành phố nơi cô sống là một thành phố hiền lành, không chỉ dành cho con người mà còn dành cho chim muông hoa cỏ.

Hà Nội tháng Ba, những ngày giao mùa khi trời còn vương chút se lạnh nhưng đã bắt đầu lẫn trong đó cái ấm áp dịu dàng của mùa xuân. Trong không gian ấy, có một loài hoa không thơm nhưng lại khiến lòng người xao xuyến, khiến ai từng gặp cũng phải dừng chân ngước nhìn - đó là hoa gạo.