Cha mẹ không nói chuyện được với con

Trong cuộc sống hối hả hiện nay, nhiều cha mẹ đang mất dần kết nối với con cái, bởi mỗi người thích sống trong thế giới riêng của mình. Rất ít người trong chúng ta biết lắng nghe bằng một trái tim rộng mở và thấu hiểu bằng những trải nghiệm, những vấp váp suốt những năm tháng qua. Hãy để gia đình là nơi mà mỗi người được an ủi, vỗ về, được có giá trị và là chốn bình yên mỗi khi trở về.

Khi còn nhỏ, phần lớn trẻ em đều có cuộc sống vui vẻ, sức khỏe thể chất và sức khỏe tinh thần bình thường. Nhưng khi lớn lên, cha mẹ đều nhận thấy con mình bỗng nhiên thay đổi mà không biết tại sao. Không ít người chia sẻ, họ đang mất kết nối với con cái. Trên mạng xã hội cũng có không ít câu chuyện tương tự với muôn vàn cung bậc cảm xúc khác nhau. Có những người nhẹ thì mất phương hướng, nặng thì trầm cảm đến mức phải điều trị, thậm chí có người muốn chấm dứt cuộc sống.

Điều đó khiến trong đầu những người làm cha mẹ như chúng ta chứa rất nhiều suy nghĩ, lo lắng về đủ thứ nguy cơ ảnh hưởng tới con; và, những đứa trẻ dùng nhiều cách để đối phó với những lo lắng đó của cha mẹ.

Có những gia đình, cha mẹ và con cái còn chia rẽ ngay trong những bữa cơm. Khi cha mẹ mải nấu nướng, dọn dẹp, thì các con ru rú trong phòng với thế giới riêng. Con trẻ luôn cho rằng cha mẹ chẳng bao giờ chịu hiểu cho con. Cha mẹ thì nghĩ nói thế nào con cũng không chịu hiểu. Sự mất kết nối diễn ra khi cả hai phía không chịu hiểu nhau. Người lớn chúng ta chỉ nhìn bằng mắt nhiều hơn là bằng trái tim thấu hiểu, bằng trái tim rộng mở, bằng những trải nghiệm, những vấp váp của ngay chính mình, để gia đình thực sự là nơi nương náu, là chốn an toàn mỗi khi trở về. Nên có lúc, ta bỏ mặc cho gia đình trôi theo sóng gió cuộc đời. Thậm chí, ta bắt chước cách thức cha mẹ đã chèo lái gia đình khi xưa, dù hoàn cảnh, thời đại và mối quan tâm của gia đình ngày nay đã khác. Lại có lúc, ta áp dụng những kiến thức quản lý nơi công sở vào quản lý gia đình mà quên mất gia đình không phải là nơi làm việc. Chính vì vậy, việc bị mất phương hướng, làm cho gia đình bí bách, hoặc làm cho gia đình mất cảm xúc là điều dễ xảy ra.

Có những bậc cha mẹ dù rất yêu con, nhưng chỉ vì tham dạy, lại nói nhiều, lúc nào cũng sẵn sàng mang đến cho các con một câu chuyện cảnh giác, thành ra lại bị tác dụng ngược. Vì vậy, tất cả những gì chúng ta có thể làm đó là lắng nghe con bằng trái tim để đồng hành cùng con trên cả chặng đường phía trước. Gia đình phải là chốn nương náu của cảm xúc, là nơi nương tựa, bảo vệ, không chỉ cho con trẻ mà cho tất cả chúng ta./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Trong những ngày tháng Ba âm lịch, khi du khách thập phương nô nức hành hương về Đền Hùng, tìm về nguồn cội linh thiêng, có một người cũng đã đặt chân tới xứ Mường đất Tổ, xã Mỹ Lung, huyện Yên Lập, tỉnh Phú Thọ. Không chỉ để tìm hiểu về văn hóa Mường, cô ấy còn có cơ hội thưởng thức món xôi nếp gà gáy xứ Mường đất Tổ.

Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.

Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.

Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.

Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…

Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.