Trái tim Hà Nội

Người dân từ ba miền, kiều bào từ năm châu bốn biển trở về Hà Nội, không thể không một lần đắm mình trong không gian Hồ Gươm, chạm vào chiều sâu mỗi hàng cây, từng công trình kiến trúc để được trở về với những ký ức và làm giàu thêm ký ức. Bởi Hồ Gươm không chỉ là một thắng cảnh nổi tiếng mà còn là trái tim của Hà Nội, là biểu tượng khát vọng hòa bình của người dân Thủ đô nói riêng và của cả dân tộc nói chung.

Tôi cứ ngẫm nghĩ, vì sao hai tiếng Hồ Gươm và không gian của truyền thuyết về vị Hoàng Đế trả lại gươm thần khi đất nước sạch làu bóng giặc lại có sức hút lớn lao, linh thiêng và máu thịt đến vậy?

Khi có niềm vui lớn người ta hội về đây, tay trong tay, người nối người, tung hoa, vẫy cờ… Những đêm giao thừa, những dịp Quốc khánh, những kỳ lễ hội thành trung tâm tụ hội và thăng hoa của mọi lớp người. Khi đất nước gặp nguy nan trắc trở, người ta tụ về đây, ngẫm nghĩ, suy tư, kết bầu nhiệt huyết, góp nguồn năng lượng để cùng hóa giải.

Người dân từ ba miền, kiều bào từ năm châu bốn biển trở về Hà Nội, không thể không một lần đắm mình trong không gian Hồ Gươm, chạm vào chiều sâu mỗi hàng cây, từng công trình kiến trúc được trở về với những ký ức và làm giàu thêm ký ức. Những người bạn lớn, các vị nguyên thủ các quốc gia trên thế giới đến với Việt Nam, đến với Hà Nội có mấy ai không đặt chân đến nơi đây, để hiểu thêm chiều sâu về khát vọng an lành, để truyền đi thông điệp bạn bè.

Bao nhiêu những giá trị quý giá, đẹp đẽ và thiêng liêng của Hà Nội đã được tạo hóa và con người sắp đặt, hiển hiện hài hòa ở không gian này. Hồ Gươm không chỉ là một thắng cảnh, hơn thế là một biểu tượng. Hồ Hoàn Kiếm - hồ trả gươm bao trăm năm thành biểu tượng khát vọng hòa bình của người Hà Nội và của cả dân tộc. Đó cũng là khát vọng cháy bỏng của nhân loại tiến bộ.

Một Thủ đô qua những tháng năm thăng trầm, qua mỗi đận binh lửa, hứng khởi trong tháng năm hòa bình, đang ngày càng sáng tươi, đổi mới, hội nhập cùng muôn phương. Bởi vậy mà về một góc phóng chiếu nào đó thì đến với Hồ Gươm như đã được nhận vào mình không khí, dáng nét Hà Nội. Quanh với Hồ Gươm, thắng cảnh duyên dáng giữa phố phường tấp nập như là được hòa cùng nét thư thái, lịch lãm những bao thế hệ người Hà Thành. Hồ Gươm là biểu tượng như trái tim của Thủ đô. Chạm vào đây để được nghe tiếng thầm thì và rì rầm của quá khứ, từ hàng hàng di tích và lớp lớp trầm tích, để thêm sáng trong, hồn hậu. Hồ Gươm như đón, như mở cho mọi người khi hướng những ý tưởng và khơi gợi hành vi tốt đẹp lan tỏa với cộng đồng.

Bạn có từng nghĩ phải yêu quý, gìn giữ Hồ Gươm như yêu quý, gìn giữ trái tim mình? Hường nghĩ và sẽ hành động như thế. Hãy yêu và ứng xử với không gian linh thiêng này đúng cách, như tâm thức và tâm thế người Hà Nội: nhân ái, lịch lãm và tinh tế./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.

Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.

Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.

Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…

Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.

Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.