Thềm nhà có hoa
Hường mời bạn nghe những dòng cảm xúc của thính giả Hồ Tuyền gửi về cho Hường từ Bình Dương.
Sáng chủ nhật, khi ông mặt trời đã lên cao, những tia nắng dịu dàng đậu nơi thềm. Gió nhẹ nhàng, cành lá khẽ lao xao. Những chú chim chào mào trong lồng đang hót líu lo đón chào bình minh. Tiếng nhạc rộn ràng trong xóm nhỏ. Người người gạt bỏ những lo toan để tận hưởng giây phút đầu ngày với rộn ràng thanh âm, sắc màu. Riêng tôi vẫn trầm ngâm một góc vì những lo toan làm tôi trăn trở những ngày qua.

Chồng tôi tỉ mỉ cắt tỉa những cành mai đã tàn. Những cánh hoa rơi xuống hòa cùng cơn gió thổi qua làm cho cánh hoa xoay vòng như chong chóng trước khi chạm đất. Biết tôi thích hoa lá mộng mơ, chồng gọi tôi ra thềm ngắm hoa. Anh bày trò cho các con gom từng cánh hoa tung lên không trung rồi chụp hình cho tôi, lưu giữ lại những khoảnh khắc đẹp của hoa và mùa xuân. Đúng như sở thích của tôi mỗi khi ngắm hoa trong vườn hoặc thấy hoa đẹp ở bất cứ nơi nào tôi đến. Tôi biết, chắc thấy tôi không vui, chồng muốn kéo tôi ra vườn ngắm hoa cho tinh thần thoải mái. Những cánh hoa được gom lại và tung lên không trung cho rơi từ từ xuống đất tạo thành những chiếc chong chóng nhỏ xinh. Tôi vẫn thường bị mê hoặc bởi những điều đơn giản ấy.

Hai cô con gái thấy tôi thích thú với trò chơi con trẻ nên rất hào hứng tham gia cùng ba làm thợ quay phim cho tôi tung hoa. Kết quả là một đoạn phim ngắn có hoa rơi, có tiếng chim chóc hót líu lo trong vườn, có tiếng cười giòn tan của cả nhà được ra đời. Đó là những thanh âm ngọt ngào của cuộc sống. Nhìn những chiếc chong chóng hoa nhẹ nhàng rơi mà lòng tôi nhẹ bẫng, quên đi bao trăn trở những ngày qua.
Trước bao áp lực của công việc, của cuộc sống hằng ngày, chồng vẫn thường nhắc tôi dừng lại, cùng tôi bước ra vườn hoặc đi dạo ở công viên để hít thở không khí trong lành, để tôi có thể cảm nhận từng làn gió thổi nhè nhẹ mà tạm quên những bộn bề, lo toan…
Những cánh hoa rơi xuống làm tôi nhớ tới cây chò nâu cao lớn của nhà bác hàng xóm ngày tôi còn bé. Mỗi bận gió thổi ngang qua, những quả chò nâu với hai cánh mỏng khẽ khàng xoay trong gió. Gió càng lớn chò nâu bay càng xa, bay sang tận nhà tôi. Tôi đưa tay bắt lấy, nâng niu trong lòng bàn tay rồi lại tung lên trời cho nó tiếp tục bay theo cơn gió. Chò nâu xoay tít cùng gió như nhảy vũ khúc mùa hè trước khi chạm đất. Những cánh chò nâu mang theo ký ức thương nhớ của tôi ngày còn được sống chung với ba mẹ.

Mỗi bận trời giông gió trước khi cơn mưa bắt đầu, chò nâu bay rất nhiều, nhuộm vàng cả bầu không khí. Ngày đó tôi thường dùng những cánh chò ép vào trang sách để đánh dấu trang đang đọc. Lật trang sách với những cánh chò ép phẳng phiu màu nâu nhạt gợi nhắc bao kỷ niệm xưa. Thời ấy, tôi cũng thường ép cánh chò trong vở để tạo hình cánh bướm xinh xinh. Bao nhiêu mùa đi qua, bao nhiêu mùa hoa nở rồi lại rụng, nhưng những ký ức đẹp vẫn nguyên vẹn trong tôi.
Hôm nay, nhìn những cánh mai rơi đầy thềm nhà, nghe tiếng cười của các con rộn vang khắp vườn, tôi bỗng thấy ấm áp trong tim.
Tôi vui vì trong mọi hoàn cảnh, tôi luôn có chồng và hai con nhỏ đồng hành. Thầm cảm ơn người bạn đời đã tinh tế, biết để ý tới những sở thích nhỏ nhặt của tôi. Cảm ơn vì anh vẫn ở đó, chìa tay ra nâng tôi dậy trong những lúc tôi loay hoay với hành trình của mình./.


Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.
Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.
Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.
Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…
Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.
Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.
0