Sự thất bại của niềm tin vào con người
Trong cuộc sống, không tránh được những lúc phải đối diện với sự ngờ vực. Sự nghi ngờ thường trực nhất có lẽ luôn trong suy nghĩ của những người đi mua thực phẩm. Bởi có bao nhiêu người hoàn toàn tin lời người bán khẳng định về thực phẩm của họ là sạch, nhà tự trồng hay của nhà làm.
Hay trường hợp khi xảy ra tai nạn trên đường, trong lúc nạn nhân đang choáng váng nằm trên đường, nhiều người chạy đến giúp đỡ, trong số đó lại có kẻ lợi dụng hoàn cảnh, tự nhận là người quen nạn nhân để lấy cắp túi xách, xe cộ của người bị nạn. Trong khi có người tốt giúp đưa người bị tai nạn đi cấp cứu, nhưng người nhà họ nhầm tưởng là người gây tai nạn và gây khó dễ cho họ thì liệu rằng sau này ai còn dám giúp đỡ người hoạn nạn.
Có người bạn nói với tôi, nếu gặp người bị nạn trên đường, anh ấy sẽ gọi cấp cứu 115 hoặc gọi cảnh sát thay vì tự mình giúp họ. Đó là sự an toàn cần thiết để vẫn có thể giúp người mà không mang vạ vào thân.
Tôi nhận thấy làm người tốt thời nay không hề dễ dàng. Bởi con người đã mất niềm tin vào nhau đến độ số đông không còn tin vào sự tử tế một cách vô vụ lợi. Nguy hiểm hơn, người ta coi việc nghi ngờ người khác không trung thực với mình là đương nhiên.
Khi con người chấp nhận sự giả dối trong cuộc sống hàng ngày, đó là một sự suy thoái đạo đức. Xã hội sẽ đi về đâu khi con người cạn kiệt niềm tin vào nhau? Sự tiến bộ, văn minh chỉ có được khi xã hội hướng tới coi trọng sự trung thực và liêm sỉ. Tất nhiên xã hội nào cũng tồn tại sự dối trá, nhưng nó phải thuộc về thiểu số, phải bị lên án thay vì chấp nhận hay coi là mặc nhiên.
Sự thất bại của niềm tin vào con người quả là đáng sợ. Có lẽ trong sâu thẳm, ai cũng muốn được tin nhau, muốn tin vào những người xung quanh, muốn tin sự trung thực là giá trị nên được nuôi dưỡng và trân trọng./.


Trong những ngày tháng Ba âm lịch, khi du khách thập phương nô nức hành hương về Đền Hùng, tìm về nguồn cội linh thiêng, có một người cũng đã đặt chân tới xứ Mường đất Tổ, xã Mỹ Lung, huyện Yên Lập, tỉnh Phú Thọ. Không chỉ để tìm hiểu về văn hóa Mường, cô ấy còn có cơ hội thưởng thức món xôi nếp gà gáy xứ Mường đất Tổ.
Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.
Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.
Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.
Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…
Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.
0