Sự thất bại của niềm tin vào con người
Trong cuộc sống, không tránh được những lúc phải đối diện với sự ngờ vực. Sự nghi ngờ thường trực nhất có lẽ luôn trong suy nghĩ của những người đi mua thực phẩm. Bởi có bao nhiêu người hoàn toàn tin lời người bán khẳng định về thực phẩm của họ là sạch, nhà tự trồng hay của nhà làm.
Hay trường hợp khi xảy ra tai nạn trên đường, trong lúc nạn nhân đang choáng váng nằm trên đường, nhiều người chạy đến giúp đỡ, trong số đó lại có kẻ lợi dụng hoàn cảnh, tự nhận là người quen nạn nhân để lấy cắp túi xách, xe cộ của người bị nạn. Trong khi có người tốt giúp đưa người bị tai nạn đi cấp cứu, nhưng người nhà họ nhầm tưởng là người gây tai nạn và gây khó dễ cho họ thì liệu rằng sau này ai còn dám giúp đỡ người hoạn nạn.
Có người bạn nói với tôi, nếu gặp người bị nạn trên đường, anh ấy sẽ gọi cấp cứu 115 hoặc gọi cảnh sát thay vì tự mình giúp họ. Đó là sự an toàn cần thiết để vẫn có thể giúp người mà không mang vạ vào thân.
Tôi nhận thấy làm người tốt thời nay không hề dễ dàng. Bởi con người đã mất niềm tin vào nhau đến độ số đông không còn tin vào sự tử tế một cách vô vụ lợi. Nguy hiểm hơn, người ta coi việc nghi ngờ người khác không trung thực với mình là đương nhiên.
Khi con người chấp nhận sự giả dối trong cuộc sống hàng ngày, đó là một sự suy thoái đạo đức. Xã hội sẽ đi về đâu khi con người cạn kiệt niềm tin vào nhau? Sự tiến bộ, văn minh chỉ có được khi xã hội hướng tới coi trọng sự trung thực và liêm sỉ. Tất nhiên xã hội nào cũng tồn tại sự dối trá, nhưng nó phải thuộc về thiểu số, phải bị lên án thay vì chấp nhận hay coi là mặc nhiên.
Sự thất bại của niềm tin vào con người quả là đáng sợ. Có lẽ trong sâu thẳm, ai cũng muốn được tin nhau, muốn tin vào những người xung quanh, muốn tin sự trung thực là giá trị nên được nuôi dưỡng và trân trọng./.


Bạn bè là gì? Có lẽ mỗi người sẽ có những định nghĩa khác nhau. Với tôi, bạn bè là trong lúc ta cần, họ luôn sẵn lòng có mặt cùng ta. Dẫu chỉ ngồi lại bên nhau trong thinh lặng cũng đủ để vỗ về, an ủi lẫn nhau, để chúng ta biết rằng trên đời này ta không cô độc.
Nằm trên chiếc giường thân thuộc của thầy u, giữa căn nhà rêu phong trầm tích những u hoài, tôi chìm đi trong giấc mơ trưa. Chiếc nôi bình yên nhè nhẹ vỗ về ru khúc à ơi…
Với tôi nét duyên của quê nhà chính là hương cau, là suối tóc mượt mà thoang thoảng hương bay...
Không ai dạy chúng ta cách làm cha mẹ và không có một lời khuyên nào là vừa vặn với những đứa con của mình. Mọi cách dạy dỗ đều xuất phát từ tình yêu thương nhưng đâu phải mọi cách dạy dỗ của cha mẹ với con cái đều đúng?
Tháng Sáu và nắng mưa thất thường, em lật giở ký ức một ngày nắng, để thấy lòng buồn lắng những ngày mưa dai dẳng.
Trong những khoảnh khắc tưởng chừng như tăm tối, con người lại tìm thấy ánh sáng của nghị lực, của hy vọng, và của sức mạnh nội tại để vượt qua mọi chông gai.
0