Ký ức Hà Nội

Hà Nội toàn ký ức ngẩn ngơ, để vết loang như mùa đông gợi nhớ, để thu qua đông tới, để nồng nàn nỗi nhớ, Hà Nội ơi...

Mỗi khi tàu vào ga Hàng Cỏ, lúc 5h sáng lại ngân lên giai điệu “dù có đi bốn phương trời”… Chẳng được đi 4 phương trời, vẫn nhớ Hà Nội da diết.

Ngồi ngắm hồ Văn Quán liễu mềm rủ buông lơi trước gió mà nhớ Hà Đông một thuở xao lòng. Làng Vạn Phúc lụa rì rào trong nắng, tiếng cửi kéo tơ thoăn thoắt, khói đục muôn hình bay lên từ những nồi kén sôi sùng sục.  Phố Phùng Khoang thuở hoạ mi chưa len lỏi nét thanh tân, màu hồng đỏ, hồng vàng bé xíu dọc theo hàng xà cừ cổ thụ đan vòm lá xanh trên màu mây quyến luyến gọi chim sẻ líu lo không thấy chán.

Hà Nội của tôi, thở nhẹ cũng đã gần 30 năm. 30 năm nghe những câu chuyện của cậu trai trẻ đạp xe từ khu tập thể Thanh Xuân vào C500 ăn thêm cái bánh mì cho đỡ đói bởi sức trai 18 nhìn vào nồi cơm Hà Nội ăn lấy ngon sao chịu nổi cơn đói thường trực... Hà Nội lấp lánh những khu nhà sơn màu vàng nhạt, nhạt như nắng thu nhưng lại là màu rất riêng của những ngôi nhà mang dáng dấp gothic từ thời Pháp thuộc. Có cô gái hát “phố đêm” nghêu ngao trong ánh điện hữu hạn chẳng thể để “mây đen làm úa trăng gầy”, vậy mà mấy đứa 18 xa nhà sụt sùi mong thời gian trôi nhanh để trở về thành phố bình minh đầy bụi và ổ gà lổn nhổn những con phố thân quen.

Hà Nội là con đường Hoàng Hoa Thám, có cậu trai chạy Honda suốt con đường xà cừ, chuyện trò với tôi bằng giọng Huế lanh lảnh như tiếng chuông ở nhà thờ Phủ Cam mỗi chiều rơi thanh âm xuống dòng An Cựu nắng thì đục mưa trong lờ lững.

Hà Nội là những trưa mùa đông, hai chị em phi xe máy lòng vòng trong những ngõ nhỏ hẹp của làng Thuỵ Phương ăn cỗ mới biết được những người con gái làng Chèm đẹp đến mấy đời, vẫn có cốt cách truyền thống của người Việt Cổ vùng sông Hồng chảy vào đất kinh kỳ Thăng Long chân chất và sắt son.

Em tôi trở lại Hà Nội, buộc sợi nắng vương trên phố để hong khô mùa đông. Đợt gió mùa đầu tiên đã về trên phố, chiếc lá rụng chao nghiêng loay hoay tìm bến đỗ rồi đáp xuống vệ đường. Lá đã kết thúc một đời cống hiến cho cây, đã từng nhờ rễ đưa lại chút năng lượng nuôi mình để lá xanh, để tỏa oxy và ổn định môi sinh, sống trọn vẹn một đời biện chứng cho đi và nhận lại không hề đắn đo suy nghĩ./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.

Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.

Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.

Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…

Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.

Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.