Khi bình yên là chốn quay về
Chiều nay, bạn Hoàng Hạnh sẽ chia sẻ những dòng cảm xúc của mình với chương trình.
Có một chiều tự tình với góc phố tư lự, tôi đã đọc được những dòng tâm sự cuối cùng của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn về Huế, nơi quê hương yêu dấu của ông: “Khi bạn có một xứ sở tuổi thơ để trở về hoặc để thỉnh thoảng trở về thì bạn còn có hạnh phúc nhiều lắm. Ở đó bạn có một dòng sông, một ngọn núi, và bạn tìm lại được những đứa bạn một thời tóc xanh nay đã lốm đốm bạc đầu...”

Và quả thật khi đã bước qua những quãng đường tuổi trẻ, đối diện với sự trưởng thành và già dặn theo từng tháng năm, người ta cũng chợt giật mình nhận ra có những khoảng trống cô độc đang ngày một lớn dần và len lỏi. Ta chợt thèm hơi ấm của vòng tay gia đình. Ta ước ao có một sáng thức giấc được trở về là một đứa trẻ thơ ngây vô tư lự. Ta đau đáu đắm chìm trong những ôm ấp hoài niệm về những tháng ngày xưa cũ mà lòng vời vợi những hư hao.
Đường về nhà tưởng gần mà lại hóa xa xôi... Những dấu vết thời gian đã hằn in nếp gấp vô hình lên những khoảng trống sâu trong tâm tưởng. Chỉ biết rằng, sự dịch chuyển dù là vô cùng chậm rãi, cũng đã làm ta vơi cạn từng ngày những ánh nhìn trong trẻo và những nhịp rung động hồn nhiên của ngày ấy.
Có nhiều mùa xuân, ta đã lỡ hẹn với chính mình. Lỡ hẹn trong những lần dặn lòng buông bỏ những gánh nặng xô bồ để trở về với quê hương tha thiết. Lỡ hẹn với những bữa cơm đầm ấm quây quần bên mâm cơm gia đình trong một chiều ba mươi hội ngộ. Và cuối cùng, ta cũng trót lỡ hẹn với những lời yêu thương mà ta từng ấp ủ dành tặng cho những người mà ta luôn hằng ghi nhớ. Ta vẫn thường tự huyễn hoặc bản thân rằng: “Chúng ta vẫn còn có nhiều cơ hội” mà không hề hay biết, có những cuộc hội ngộ lại chính là lần cuối cùng trong đời chúng ta còn được mỉm cười với nhau một cách trọn vẹn.
Mỗi một mùa xuân qua đi, con đường tìm về với xứ sở tuổi thơ càng trở nên xa vời vợi và chỉ còn lại lốm đốm những mảng màu ký ức đã phai nhạt. Để rồi trong những khoảnh khắc hiếm hoi thường nhật, ta chợt chạnh lòng se sắt hay bất giác mỉm cười trong niềm hân hoan, vui sướng khi vô tình bắt gặp ở đâu đó một hình ảnh hao hao giống như thời thơ ấu, miệng lẩm nhẩm một điệu lý, câu hò quen thuộc, hay đơn giản chỉ là một sáng đẹp trời ra vườn mót được củ khoai rồi nhảy cẫng lên sung sướng giống như một đứa trẻ. Khoảnh khắc đưa ta trở về với những rung động tự nhiên nhất của một tâm hồn từ lâu đã hóa chai sần và cằn cỗi. Lúc ấy, ta mới thực sự nhận ra, có những niềm vui giản dị xuất hiện trong những khoảnh khắc bình yên giống như hồi ta còn thơ bé.

Ta không thể lựa chọn cuộc đời. Nhưng ta có thể thay đổi suy nghĩ về cuộc đời. Ta chọn lấy những giây phút mỉm cười, chậm rãi mà bước qua những hối hả xuôi ngược. Ta thực hiện lời hứa với chính mình để sau này ta sẽ không còn gì phải băn khoăn hối tiếc. Ta đối diện với những gian nan bằng cái gật đầu bình thản. Bởi cuối cùng dọc theo những nhọc nhằn, bươn chải, bước qua những tháng ngày chênh vênh của cuộc đời, phải chăng, bình yên chính là nơi chốn để chúng ta quay về?
Bỏ lại những hành lý cồng kềnh cùng những lý sự rườm rà, tôi mang theo những yên bình để rời xa thị thành. Tôi bước theo cánh cò trong câu ca dao, lần về với mênh mang đất mẹ. Thăm thẳm trải dài những núi, những sông, có những bóng hình thân thương vẫn đang chờ đón chúng tôi – những đứa trẻ “lớn đầu” quay bước trở về với miền xứ sở xa xôi, của những tháng ngày bình yên đã vô tình đánh mất./.


Trong những ngày tháng Ba âm lịch, khi du khách thập phương nô nức hành hương về Đền Hùng, tìm về nguồn cội linh thiêng, có một người cũng đã đặt chân tới xứ Mường đất Tổ, xã Mỹ Lung, huyện Yên Lập, tỉnh Phú Thọ. Không chỉ để tìm hiểu về văn hóa Mường, cô ấy còn có cơ hội thưởng thức món xôi nếp gà gáy xứ Mường đất Tổ.
Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.
Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.
Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.
Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…
Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.
0