Đông về lại nhớ đến xuân…

Mùa đông, trời đất mang một vẻ tĩnh lặng đầy giá rét, như một bức tranh đơn sắc phủ kín màu xám lạnh. Gió rít qua từng khe cửa, chạm khẽ lên da thịt, để lại cảm giác buốt giá, nhưng cũng đủ sức gợi lên những nỗi nhớ dịu dàng, sâu kín trong lòng. Mùa đông không chỉ mang theo cái lạnh, mà còn khơi dậy bao ký ức ngọt ngào về mùa xuân – những mùa xuân của tuổi thơ, của yêu thương, và cả những mùa xuân không thể níu giữ.

Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác háo hức khi xuân về ở quê nhà. Bầu trời trong veo, những đợt nắng nhẹ trải dài như dải lụa vàng mềm mại, vuốt ve cánh đồng còn vương hơi sương. Đào phai hé nụ bên hàng rào, tiếng chim ríu rít gọi bầy trong vườn. Nhưng đó là chuyện của ngày xuân, còn bây giờ, trong cái lạnh cắt da cắt thịt, những hình ảnh ấy chỉ hiện về qua làn khói bếp quẩn quanh.

Ngày đông ở quê, tôi thường ngồi co ro bên bếp lửa cùng bà. Ánh lửa bập bùng, hơi nóng phả vào mặt, còn câu chuyện của bà thì ấm áp như nắng xuân. Bà kể về những ngày Tết xưa, khi mùi bánh chưng nấu bằng bếp củi thơm nồng cả gian nhà nhỏ. Lời bà tựa như dòng nước ngọt lành chảy qua lòng tôi, đưa tôi về những mùa xuân đẹp đẽ đã qua. Khi ấy, tôi luôn nghĩ rằng, mùa đông là khoảng lặng để đợi chờ xuân – cái chờ đợi vừa mong manh, vừa nồng nàn, như ngọn lửa nhỏ lay lắt trước gió nhưng không bao giờ tắt.

Những mùa đông của tuổi thơ luôn gắn liền với hình ảnh đôi bàn tay rám nắng của bà. Những ngón tay khéo léo lật từng lá dong, vuốt từng cọng lạt khi gói bánh. Tôi còn nhớ tiếng bếp lửa tí tách, tiếng nồi nước sôi ùng ục trong đêm, và cả tiếng cười khúc khích của lũ trẻ chúng tôi khi trông bánh. Mùa đông lạnh là thế, nhưng chỉ cần một bếp lửa, một câu chuyện, lòng tôi đã ấm hơn bao giờ hết. Đông lạnh không đáng sợ, bởi nó là tiền đề để ta trân trọng cái ấm áp của mùa xuân.

Đông năm nay, khi lang thang trên những con phố quen thuộc, tôi chợt thấy lòng mình chùng xuống. Cây cối trơ trụi, những chiếc lá cuối cùng bị gió cuốn đi không thương tiếc. Nhưng giữa cái khô cằn ấy, tôi bất ngờ nhìn thấy một cành đào khẳng khiu, e ấp những nụ hồng nhỏ xíu. Dường như mùa xuân đã gửi trước một lời nhắn nhủ, rằng dù đông có lạnh đến đâu, sự sống vẫn âm thầm tồn tại, chờ ngày bừng nở.

Trong cái rét mướt của đông, tôi nhận ra rằng xuân không chỉ là một mùa, mà còn là một trạng thái tâm hồn. Đó là khi lòng người trở nên mềm mại, dịu dàng, và khát khao yêu thương. Nhớ lại những mùa xuân cũ, tôi không chỉ nhớ đến nắng ấm, hoa tươi, mà còn nhớ đến ánh mắt dịu dàng của mẹ, đôi bàn tay ấm áp của cha, và những khoảnh khắc cả gia đình quây quần bên mâm cơm ngày Tết. Mùa xuân trong ký ức của tôi luôn tràn đầy yêu thương, và chính những ký ức ấy là ngọn lửa giữ ấm trái tim tôi qua những ngày đông giá rét.

Đông là mùa của sự tĩnh lặng, nhưng cũng là mùa của những nỗi nhớ. Nhớ xuân, không chỉ vì cái ấm áp đối nghịch với lạnh lẽo, mà còn vì mùa xuân luôn mang theo hy vọng. Đông khép lại những bộn bề, để con người ta có thời gian nhìn lại, nghĩ về những điều đã qua và mong chờ những gì sắp tới. Giữa cái lạnh buốt giá, ký ức về mùa xuân giống như một ngọn nến nhỏ, leo lét nhưng kiên cường, thắp sáng cả không gian u ám.

Tôi thường nghĩ, nếu không có đông, liệu ta có biết quý trọng xuân? Nếu không trải qua cái lạnh giá, liệu ta có thật sự cảm nhận được giá trị của hơi ấm? Đông và xuân, như hai mặt đối lập nhưng bổ sung cho nhau. Chính cái khắc nghiệt của đông đã làm nổi bật hơn vẻ đẹp của xuân. Và cũng chính nhờ đông mà tôi hiểu rằng, mọi khó khăn rồi sẽ qua, để nhường chỗ cho những điều tốt đẹp hơn.

Nhiều năm trôi qua, mỗi lần đông đến, lòng tôi lại xốn xang những nỗi nhớ. Nhớ tiếng cười giòn tan của lũ bạn bên gốc cây mai ngày Tết, nhớ hương trầm nhè nhẹ bay lên từ bàn thờ tổ tiên, nhớ cả ánh mắt lấp lánh của người bạn thời thanh xuân khi cùng nhau dạo dưới những cánh đào đầu xuân. Những kỷ niệm ấy, dù đã lùi xa, vẫn hiện về rõ nét mỗi khi đông về, như một cuốn phim quay chậm, vừa mơ hồ, vừa sống động.

Đông lạnh, nhưng lòng người không lạnh, vì trong sâu thẳm, ai cũng giữ cho mình một mùa xuân. Mùa xuân ấy không nhất thiết phải là một thời khắc cụ thể trong năm, mà có thể là một khoảnh khắc ấm áp trong đời, một niềm vui nhỏ bé nhưng đủ sức sưởi ấm cả trái tim.

Đông về, tôi lại nhớ đến xuân. Nhớ để thấy lòng mình dịu lại, để biết rằng, dù hiện tại có lạnh lẽo đến đâu, phía trước vẫn luôn có ánh sáng, luôn có sự sống chờ đợi. Đông không chỉ là cái kết của một năm, mà còn là bước chuyển mình để chuẩn bị đón xuân. Và tôi biết rằng, những ký ức đẹp đẽ về mùa xuân chính là động lực để tôi bước qua cái lạnh của đông, để tin rằng, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp hơn.

Đông về lại nhớ đến xuân – đó là nỗi nhớ mang hơi ấm, một nỗi nhớ dịu dàng như ánh nắng đầu ngày len lỏi qua lớp sương mù.

Trâm Anh

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Chủ tịch Hồ Chí Minh là nguồn cảm hứng lớn cho nghệ thuật Việt Nam qua nhiều thế hệ và được tái hiện sinh động trong hội họa, điêu khắc, nhiếp ảnh, văn học, điện ảnh, âm nhạc... với lòng ngưỡng mộ và tinh thần bất diệt.

Nhà hát Chèo Việt Nam vừa tái dựng vở Quan Âm Thị Kính theo bản dựng kinh điển của NSND Trần Bảng, kết hợp chèo cổ phương Đông với kịch nghệ phương Tây. Vở diễn mang đến nhiều cảm xúc cho khán giả Thủ đô qua lớp diễn viên mới.

David nhất định theo đuổi Michell dù bị từ chối nhiều lần, sự xuất hiện của Ben lại càng làm mọi việc trở nên rắc rối. Mời các bạn đón xem tập 22 của bộ phim "Cầu vồng trong mưa", phát sóng lúc 13h ngày 8/6, trên kênh 1 - Truyền hình Hà Nội.

Ca-men thất vọng khi biết Hoa-kin đã lựa chọn gia đình anh ta. Mời các bạn đón xem tập 17 của bộ phim "Sứ mệnh anh hùng", phát sóng lúc 12h ngày 7/6, trên kênh 1 - Truyền hình Hà Nội.

Trưởng phòng Kim trách mắng Ân Hiếc, không muốn anh ở bên cạnh Che Rin. Mời các bạn đón xem tập 30 của bộ phim "Đóa hoa ẩn mình", phát sóng lúc 21h ngày 8/6, trên kênh 1 - Truyền hình Hà Nội.

Thời tiết 8/6: Hà Nội ngày nắng nóng, đêm có mưa dông; Thí sinh dự thi môn Toán kỳ thi vào 10; Tôn vinh 100 người hiến máu tiêu biểu năm 2025; Nga, Ukraine liên tiếp mất chiến đấu cơ tiên tiến... là những nội dung đáng chú ý trong chương trình hôm nay.