Bốn mùa gánh Tết trên vai

Trong ký ức những ngày thơ ấu xa xưa, khi bố mẹ lục tục rửa lá, đãi đậu gói bánh chưng là biết Tết đang về. Giờ đây, ta có thể dễ dàng tìm thấy bánh chưng ở bất kể nơi đâu, bất kể thời gian nào, bởi có những người phụ nữ bốn mùa gánh Tết trên vai.

Chiều nay, Hường mời bạn nghe Xuân Chinh kể câu chuyện về người mẹ kính yêu, người mẹ bốn mùa gánh Tết trên vai…

Mẹ kể, những ngày thơ ấu của mẹ, chiếc bánh chưng xanh là dấu hiệu của ngày Tết đang về. Thế nhưng bây giờ, cả sáng sớm tinh sương lẫn chiều muộn mỗi ngày, mẹ gánh trên vai đôi thúng ủ những chiếc bánh nóng hôi hổi đi khắp làng trên xóm dưới, khắp những con đường vương vấn dấu làng quê.

Mùa xuân, mẹ góp thêm không khí Tết cho làng xóm. Gánh hàng nặng thêm vì những chiếc bánh chưng mà mẹ mang đi giao cho các cô bác trong làng đặt trước. Cuộc sống hối hả bận rộn đến tận ngày cuối năm, nhiều gia đình nhờ mẹ gói bánh chưng để dành thời gian cho những công việc khác trong nhà. Gánh bánh chưng của mẹ bởi vậy như nhuộm thẫm hơn màu hồng của cánh đào, màu vàng của cánh mai vương vấn trên màu xanh của lá. Những chiếc bánh vuông vắn đậm đà.

Mùa hạ, mồ hôi mẹ đổ nhiều hơn cho gánh hàng rong. Nóng bức là vậy nhưng khách quen là các ông, các bà hay hát chèo ở sân đình vẫn ngóng gánh bánh chưng xanh nóng hổi của mẹ sau mỗi chiếu chèo kết thúc. Khách phương xa đến thăm làng cũng lấy làm thích thú với gánh hàng rong của mẹ. Nhất là thi thoảng có khách nước ngoài. Họ tấm tắc khen bánh chưng thơm ngon.

Ảnh minh họa

Mùa thu, mẹ đi qua cổng trường làng nhiều hơn. Học sinh trường làng quen thuộc món bánh chưng của mẹ - thứ đồ ăn sáng không bao giờ chán. Màu bánh chưng xanh dịu như mùa thu vậy. Cô trò nhỏ cắn một miếng bánh giữa tiết trời thu, thấy gió heo may đưa hương gạo nếp bánh chưng lan tỏa. Chiếc bánh chưng giản dị, mộc mạc.

Mùa đông, mẹ gánh bánh ra chợ từ lúc tang tảng sáng, lúc gió lạnh cuốn từng hồi như cơn lốc. Dáng mẹ nhỏ gầy liêu xiêu. Đôi quang gánh lắc lư. Bàn tay gầy guộc lấy bánh cho khách, con chợt thấy bàn tay ấy run run. Thuở nhỏ con hay ngốc nghếch hỏi: "Phải chăng mẹ thương chiếc bánh chưng bị lạnh?" Giờ con đã đủ lớn để biết bàn tay ấy đã tê buốt dường nào. Con thương mẹ lạnh. Chiếc bánh chưng luôn được mẹ giữ cho ấm áp.

Bốn mùa mẹ gánh Tết trên vai đi khắp xóm làng. Với mọi người, không khí Tết ấy là những chiếc bánh chưng trong đôi quang gánh của mẹ. Với mẹ, không khí Tết là được cầm những đồng tiền lẻ sau mỗi ngày bán bánh chưng về nhà để mua cho con thức ăn hay quần áo mới. Còn với con, mẹ ơi, ngày nào cũng là Tết vì con được cùng mẹ gói bánh chưng, nấu bánh chưng. Mẹ là mùa xuân, là Tết của đời con. Con yêu mẹ!

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.

Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.

Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.

Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…

Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.

Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.