Bát canh cá cháo quê nhà
Có một người, trong một chiều đông lạnh giá nơi Thủ đô, dâng lên nỗi niềm nhớ quê. Chiều nay, Hường mời bạn cùng Thu Thủy về với ký ức mùa đông nơi quê nhà, nơi có một món ăn dân dã mà đậm tình quê hương, món canh cá cháo Xứ Nghệ.
"Thu xếp về quê một chuyến đi, nay cá cháo ngon lắm rồi đấy, về kẻo hết mùa thì đừng nói lời tiếc nuối nhé...", lời người bạn văng vẳng bên tai đã khiến tôi nửa muốn quay về, nửa ngại mùa đông.
Đã muốn tránh rét bấc, đã sợ sự buốt cóng luồn vào da thịt nhưng đâu thể dửng dưng với mùa đông được. Mùa đông, không hiểu sao ở biển lại là mùa của con cá cháo. Loài cá này các miền thường gọi là cá khoai, xứ Nghệ gọi là cá cháo. Cái tên gọi đặc tả cụ thể chất thịt của con cá, rặt một kiểu chất phác của người quê.

Phải theo mùa, phải có duyên mới được thưởng thức cá cháo theo cách nấu đơn giản nhưng đặc sắc của món canh cá cháo. Con cá thuôn dài, đuôi màu xám nhẹ, thịt trong veo như thạch, xương mềm. Cá cháo lưới, chỉ được vài cân khi thuyền đi lộng về, tươi trong.
Đồng hành cùng con cá cháo nổi lên theo con nước là hành tăm đã lên xanh, củ nhỏ xíu, rễ loằng ngoằng. Giống hành tăm, người xứ Nghệ lúc dùng xông hơ cho đứa trẻ sơ sinh, khi là gia vị món gà xáo trứ danh. Tất cả các món chế biến từ đồng ruộng hợp với hành tăm như người xứ Nghệ hợp với câu hò điệu ví là vậy. Hành tăm không thể thiếu được để ướp con cá cháo. Nó có vị cay tính ấm.

Bát canh cá cháo chỉ có trong mùa lạnh và cũng chỉ ngon khi thưởng thức vào trời lạnh. Vài quả cà chua bổ cau xào qua đun lấy nước dùng rồi bỏ thứ rau cải đúng vụ càng cay càng tốt; cá đã được ướp thì là, hành tăm cả cây lẫn củ, kèm với ớt bột. Khi nồi nước dùng sôi già, bỏ rau cải và cá vào, để sôi vài ba phút, thêm chút thì là nữa là đã có món ăn ngon tuyệt.
Ăn canh cá cháo chẳng ngại húp xì xụp. Vị cay của ớt, vị đắng của cải không hề làm giảm đi vị ngọt mềm của cá. Nó trộn lẫn vào nhau như cuộc đời đa sắc để nổi lên vị ngọt ngào. Kể cũng lạ, thực phẩm để làm nên bát canh cá cháo là tanh, cay, chua, hắc nhưng khi lên món, nó lại hấp dẫn đến vậy. Màu sắc rõ nét: xanh của cải và lá hành tăm, trắng ngần của thịt cá còn nguyên khúc, đỏ của cà chua và thấp thoáng ớt bột. Phải chăng đó là màu quê hương, vị nhớ thương theo tuổi theo mùa, thiên nhiên dẫu khắc nghiệt cũng ưu đãi chút ít cho người quê./.


Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.
Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.
Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.
Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…
Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.
Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.
0