Áp lực phải thành công của người trẻ
Áp lực thành công đã ngấm vào tôi. Tôi luôn cố gắng học tập tốt và mang theo kỳ vọng của gia đình cùng bản thân sẽ đạt được những thành tựu to lớn. Tôi học tại một trường đại học danh tiếng, tốt nghiệp loại ưu với cảm giác rằng mình đã đáp ứng được những kỳ vọng đó.
Rồi khi có việc làm, tôi chợt nhận ra, kiến thức học được trong trường không giúp ích gì được cho tôi nhiều lắm khi tôi va vấp vào cuộc sống thực tế. Tôi không biết mình muốn gì, mỗi ngày chỉ lặp đi lặp lại một công việc nhàm chán nơi công sở với một áp lực nặng nề.
Một số người nói với tôi rằng đó là một vị trí tốt, ai cũng muốn có được vị trí giống như tôi đang có. Còn tôi, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là tôi cần phải làm điều gì đó thật ấn tượng, điều gì đó sẽ khiến các bạn cùng lứa của tôi phải thốt lên ngưỡng mộ: Chà, tôi luôn biết cô ấy sẽ làm được điều gì đó tuyệt vời, và gia đình tôi có thứ để khoe về tôi trong các họ hàng, làng xóm.
Tôi đã dành 24 năm đầu đời, chỉ để tập trung vào hai chữ "thành tích" đến nỗi quên nghĩ xem mình thực sự muốn gì trong cuộc sống. Tôi phấn chấn chỉ với ý nghĩ rằng, bất cứ điều gì tôi làm đều phải thật ấn tượng với xung quanh, để mọi người phải ngưỡng mộ. Chuỗi ngày chạy theo những deadline - những mốc thời gian khắt khe khiến tôi không còn thời gian chăm lo cho mình. Cho đến khi, tôi cảm thấy mình hoàn toàn lạc lối.
Rồi một ngày, tôi thấy mình kiệt sức. Gồng mình chạy theo thành tích không tưởng suốt bao năm tháng khiến tôi không thấy vui, xa rời thực tại, sức khỏe sa sút và làm việc tệ dần đi, mọi người cũng mất dần niềm tin vào tôi. Tôi bắt đầu nghi ngờ, liệu mình có thực sự đủ tiêu chuẩn để làm bất cứ điều gì hay không? Sau rất nhiều trăn trở, băn khoăn, lựa chọn, tôi đã nghỉ việc và tìm được một vị trí cấp thấp ở một nơi khác.
Tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ và sợ hãi trước phản ứng của mọi người, đến mức tôi bắt đầu nói dối khi có ai hỏi tôi làm nghề gì để kiếm sống. Tôi tự đặt cho mình một chức danh và thổi phồng trách nhiệm của mình để khiến tôi có vẻ như vẫn đang ở trên cao. Áp lực phải duy trì lời nói dối, cùng với cảm giác xấu hổ đã khiến sức khỏe tinh thần của tôi sa sút nghiêm trọng. Tôi đã suy sụp, chỉ muốn ở nhà và không muốn làm gì. Cuối cùng, bác sĩ nói, tôi bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Quãng thời gian nghỉ việc, ở nhà chữa bệnh, tôi đã có thời gian để sống chậm lại, suy nghĩ về những gì tôi thực sự muốn làm. Tôi bỗng nhận ra, thành công đâu phải như thế. Không có lời khen ngợi nào từ bên ngoài hay số lượt thích trên Facebook đáng để tôi hy sinh sức khỏe và mối quan hệ của mình với những người tôi thực sự quan tâm.
Rồi một thời gian sau, khi sức khỏe và tinh thần đã ổn định trở lại, tôi tìm được việc làm cho một tổ chức từ thiện cơ sở ở quê nhà. Đó không phải là loại công việc đòi hỏi bằng thạc sĩ hoặc đạt điểm A, nhưng nó mang lại cho tôi điều tôi đang tìm kiếm: cảm giác tự hào về công việc của mình và sự hài lòng khi biết rằng tôi đang giúp đỡ mọi người. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thành công hơn thế.
Thoát được ra khỏi những kỳ vọng quá nặng nề, những áp lực phải thành công, không còn bị mắc kẹt dưới sức nặng từ sự mong đợi của người khác, tôi nhận ra rằng: sức khỏe của bản thân, sự thư thái và thanh thản trong tâm hồn quan trọng hơn nhiều so với số dư ngân hàng, tủ quần áo và chiếc xe hơi mà tôi luôn mơ ước, cả chức danh công việc mà tôi từng tự hào. Cho phép bản thân theo đuổi tự do, làm điều mình cảm thấy hạnh phúc mà vẫn cống hiến được cho cuộc đời, khi đó, tôi mới biết cảm giác thành công là như thế nào.
Mỗi người trong cuộc đời sẽ có một lựa chọn cho riêng mình. Mong rằng, bạn sẽ lựa chọn được cho mình một lối đi phù hợp để có thể thành công, mang đến hạnh phúc và bình an trong cuộc sống.


Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.
Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.
Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.
Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…
Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.
Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.
0