Ánh đêm
Thỉnh thoảng, lại một lần tôi thức giấc giữa đêm. Có hôm chỉ vì buổi chiều vui với bạn bè mà quá chén vùi trong men rượu, đến khi men nhạt cổ họng khô khát, liền tỉnh hẳn. Có hôm trong mơ thấy người thân, bạn bè qua đời buồn mà khóc. Nước mắt đẫm cả gối, giật mình tỉnh dậy mới biết đấy là mơ. Cũng có hôm không hiểu do đâu giấc ngủ chỉ dừng đến đấy, quờ tay vặn radio, chỉ nghe lào xào tiếng sóng trời, ngoài đường vẫn im ắng, nhìn đồng hồ mới hai, ba giờ sáng.
Đã tỉnh giữa đêm là tôi không thể ngủ lại được nên lại thức nghĩ ngợi. Mà cũng không cần nghĩ, những chuyện ban ngày, những chuyện tận đẩu tận đâu lũ lượt dồn về. Nhiều chuyện tưởng đã quên, giờ sao rõ mồn một. Nhiều chuyện cố quên, cố khoả lấp giờ cứ hiện ra. Nhất là những đêm thừa gió, cành lá lật quật xáo xác trên mái, thêm một chút se lạnh khiến lòng thấy man mác, chuyện cũ mở ào cửa ùa về. Bao nhiêu hình ảnh, bao nhiêu sự kiện trong suốt quãng đời qua mà sao trong đêm chỉ hiện lên những hình ảnh, những câu chuyện liên quan đến bạn bè, người thân.
Câu chuyện thường không hiện lên toàn vẹn, chỉ một đoạn một khúc, mà toàn những khúc ấn tượng dễ cứa vào lòng nhất. Có chuyện khiến vui , nhưng có chuyện khiến lòng buồn, tôi muốn xoá lấp đi mà không tài nào xoá được. Hình như bóng đêm có một thứ quang lực siêu phàm nào đó, soi rọi hết thảy mọi suy nghĩ, kể cả trong những góc ẩn khuất, bày hết ra đúng sai rõ mồn một.
Đêm là ánh sáng của suy tư, của tiềm thức. Những khi ấy, tôi chỉ biết vội úp mặt vào gối, hét lên một tiếng không thành tiếng để tự trốn mình, tự quay lưng với hình ảnh mà mình mới gợi về. Mặc cảm có lỗi qua từng đêm thức giấc giữa chừng cứ sâu đậm, rõ nét thêm. Cả những câu chuyện vừa diễn ra trong ngày, vào đêm bừng thức lại tái hiện, sàng lọc qua ánh đêm để nhận ra mình với những cố chấp, hiếu thắng, tha hoá, so bì, nhỏ nhen, vặt vãnh. Đối diện với ánh đêm nhiều khi hoang mang đến ngợp thở vì luôn thấy mình sai. Nhưng mà, sau những lần bừng thức giữa đêm, nhắm mắt chờ quá khứ hiện về, lại thấy mình vẫn còn là mình, giữa bạn bè và người thân./.


Trời khuya, sao đêm đang nhấp nháy trên tầng không cao tít, vậy mà thoáng chốc đã bị mây đen kéo đến giăng phủ. Có người vừa lên giường kéo chăn nằm thiêm thiếp, bỗng bị đánh thức bởi tiếng gió lùa rin rít qua khe cửa. Âm thanh những chiếc lá khô chạy lạo xạo trên mảnh sân xi măng trước nhà, tiếng rì rào của hàng cây vặn mình trước ngõ khuấy động không gian vắng lặng. Trong đêm mưa ấy, cô nhớ tới mẹ của mình.
Bạn bè là gì? Có lẽ mỗi người sẽ có những định nghĩa khác nhau. Với tôi, bạn bè là trong lúc ta cần, họ luôn sẵn lòng có mặt cùng ta. Dẫu chỉ ngồi lại bên nhau trong thinh lặng cũng đủ để vỗ về, an ủi lẫn nhau, để chúng ta biết rằng trên đời này ta không cô độc.
Nằm trên chiếc giường thân thuộc của thầy u, giữa căn nhà rêu phong trầm tích những u hoài, tôi chìm đi trong giấc mơ trưa. Chiếc nôi bình yên nhè nhẹ vỗ về ru khúc à ơi…
Với tôi nét duyên của quê nhà chính là hương cau, là suối tóc mượt mà thoang thoảng hương bay...
Không ai dạy chúng ta cách làm cha mẹ và không có một lời khuyên nào là vừa vặn với những đứa con của mình. Mọi cách dạy dỗ đều xuất phát từ tình yêu thương nhưng đâu phải mọi cách dạy dỗ của cha mẹ với con cái đều đúng?
Tháng Sáu và nắng mưa thất thường, em lật giở ký ức một ngày nắng, để thấy lòng buồn lắng những ngày mưa dai dẳng.
0