Băng mình về đích

Mỗi người chúng ta, ai cũng có ước mơ và khát vọng của riêng mình. Và ai cũng có quyền lựa chọn cho mình một con đường riêng để thực hiện những ước mơ, những khát vọng, những mong muốn ấy, dẫu điều chúng ta làm có thể là viển vông trong mắt người khác. Bởi, trong cuộc sống này, chỉ có chính chúng ta mới biết điều gì phù hợp với mình, điều gì mới thực sự mang lại cho mình sự tự do và hạnh phúc...

Thời học đại học, tôi sợ nhất là môn Giáo dục Thể chất. Đặc biệt, học phần thể chất 1 với nội dung thi hết học phần thời ấy là chạy ngắn 100m đã trở thành nỗi ám ảnh trong tôi.

Sợ tốn tiền học lại, và đặc biệt là muốn thoát khỏi nỗi ám ảnh tốc độ ấy, chiều nào tôi cũng tập chạy ở sân thể dục của trường. Mấy đứa bạn cùng phòng cũng đi tập, và khi xuống sân, có rất nhiều sinh viên khác cũng đang cố sức tập chạy. Tôi thầm nghĩ vẫn thật nhiều người sợ môn Thể chất giống mình rồi tự thấy mình có thêm đồng minh.

Thế nhưng, bao giờ tôi cũng là người về đích cuối cùng. Tôi quyết tâm nghiên cứu để đúc kết được kinh nghiệm chạy. Sau khi xem đi xem lại video những vận động viên điền kinh băng mình trên đường đua, tôi đúc kết ra là khi chạy, họ luôn ưỡn ngực về phía trước. Cộng thêm đầu óc bay bổng của một đứa học Văn, tôi mơ màng tưởng tượng tư thế chạy ấy khiến cơ thể cong như một cánh buồm, và gió sẽ thổi cho cánh buồm ấy trôi nhanh hơn, xa hơn.

Mang hình ảnh ấy trong đầu, chiều hôm sau tôi đã áp dụng luôn. Khi đứa bạn cùng phòng hô chạy, tôi lập tức xuất phát, chạy thật nhanh và tưởng tượng gió đang nâng mình lên. Tôi nghe bên tai mình tiếng gió thổi ù ù và tiếng hò reo phấn khích. Khi dừng lại, thì cũng là lúc tiếng cười xung quanh tôi rộ lên không ngừng. Chưa kịp vui sướng vì lần này tôi không phải người về đích cuối cùng trong nhóm chạy thì một cậu sinh viên Khoa Thể chất cười rũ rượi chỉ về phía tôi: "Này, sao cậu chạy buồn cười thế. Nhìn trông... rất nỗ lực nhé". Mọi người cho tôi xem hình ảnh họ quay lại khi tôi chạy. Hóa ra, tư thế chạy của tôi đúng chuẩn ngực tấn công, mông phòng thủ và trông thật nực cười. Tôi cảm nhận mặt mình nóng ran dần lên và thấy mình hệt một con tôm cong queo đang bị luộc chín chứ không phải một cánh buồm.

Những ngày sau đó, tôi chỉ dám tập chạy với dáng chạy bình thường như cũ và vào những lúc sân tập thật ít người. Thành tích vẫn lẹt đẹt, và tôi chỉ muốn khóc khi nghĩ đến ngày thi.

Ngày thi, sân thể dục chật kín sinh viên các lớp, các khoa. Tôi run run khi nghe thầy đọc tên mình và khúm núm đặt chân lên bàn đạp. Khoảnh khắc thầy hô: Xuất phát! Chạy, tôi dường như quên hết những tiếng cười chê hôm nào, tôi đã chạy hết mình… chạy với tư thế mà tôi cảm thấy mình chạy nhanh nhất – một cánh buồm căng gió. Trong nhóm 3 người chạy hôm ấy, tôi đã về đích đầu tiên. Ngày hôm đó chắc hẳn ai cũng tập trung cho phần thi của mình, nên chẳng ai có thời gian để chú ý đến điệu chạy tức cười của tôi. Hóa ra ai cũng có nỗi lo và áp lực của riêng mình. Họ không chú ý đến tôi nhiều như tôi tưởng tượng. Tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi của mình như thế.

Sau này, trải qua những thăng trầm trong cuộc sống, tôi cảm thấy nỗi lo bị người khác cười trong lần chạy hôm nào thật chẳng khác gì gió thổi qua tai, ấy thế mà có khoảng thời gian, tôi đã dằn vặt, khổ sở vì những lời cười nói của người khác biết bao nhiêu. Có lẽ những khi ấy, tôi đã trở thành một chiếc xe rác để đựng biết bao những tổn thương, cay đắng. Tôi đã tự phóng đại những điều người khác để tâm đến mình, rồi tự co mình lại trong sự tự ti, sợ hãi. Khi đã phá bỏ rào cản ấy như lần tôi chạy theo ý mình muốn trên đường đua, tôi thấy tự tin hơn với những lựa chọn mới của mình.

Hành trình cuộc đời của mỗi người một khác. Bạn luôn có cách của riêng bạn để băng mình về đích, dẫu nó thật buồn cười và viển vông trong mắt người khác. Nhưng, chỉ bạn mới biết, bạn cảm thấy tự do và hạnh phúc nhường nào trong mỗi bước chân bạn đang đặt xuống trên con đường của riêng mình.

Thu Hằng

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Thủ tướng dự toạ đàm doanh nghiệp Việt Nam - Estonia; Thí sinh Hà Nội hoàn thành môn thi Ngữ văn vào 10; Định hình bản sắc nội thất Việt trong thời hội nhập; Mỹ trừng phạt bổ sung 40 thực thể liên quan đến Iran;... là một số nội dung đáng chú ý trong chương trình hôm nay.

Hà Nội nắng nóng gia tăng vào trưa và chiều, nhiệt độ tăng lên mức cao nhất là 35-36 độ, có nơi trên 36 độ. Độ ẩm thấp từ 55-60%.

Những ngôi nhà cổ kính ở Hà Nội trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Đó là những nhân chứng lịch sử, những bảo tàng sống - nơi ta có thể tận mắt chiêm ngưỡng nét đẹp đặc trưng của nếp nhà Tràng An xưa.

Hơn 280 triệu lượt ý kiến góp ý sửa đổi Hiến pháp; Hà Nội yêu cầu siết giám sát ngăn dịch lan rộng; Hải quan liên tiếp phá các vụ buôn lậu, ma túy lớn; Trung Quốc đồng ý nối lại xuất khẩu đất hiếm sang Mỹ... là những thông tin đáng chú ý trong Chương trình Thời sự 9h00 hôm nay.

Làng nghề Bát Tràng có một dòng men không chịu nằm yên, đó là men chảy– thứ men được sinh từ hoả biến, từ đối thoại giữa con người và lửa. Mỗi sản phẩm là độc bản, bởi không một giọt men nào chảy giống nhau.

Rác thải nhựa gây ra những hậu quả rất nghiêm trọng đối với môi trường, sức khỏe con người và hệ sinh thái toàn cầu; tình trạng ô nhiễm nhựa đang ở mức báo động đỏ với cả hành tinh chúng ta.