Tản mạn tháng Tư
Ôi, bất chợt một đóa hoa. Vậy là mùa xuân đã vội vã ra đi không lời từ biệt. Nắng hè đã ngập ngừng trên cánh hoa nhỏ bé. Sắc tím tháng Tư làm rộn lên những nỗi niềm ly biệt.
Thời chúng tôi đi học, ngôi trường này chỉ có mấy cây xà cừ và hàng phượng đã đứng tuổi. Loài hoa này chỉ tím trong mơ, nở trên những bài thơ chép đi chép lại trong rất nhiều trang lưu bút. Bởi miền trung du này làm gì có bằng lăng. Mà kể cũng lạ, bài “Chào tuổi học trò” của Thuận Hữu viết “Thôi chào tuổi sinh viên, thôi tạm biệt mái trường…”, vậy mà học trò cấp ba cũng cứ “vơ” vào cảm xúc của mình, lại còn thầm cảm ơn nhà thơ đã nói hộ bao điều không thể nói. Cái cảm giác dùng dằng khi giã từ thời áo trắng cứ ngân nga “Bằng lăng ơi tím chi mà tím mãi/ Màu hoa buồn ở lại nhé, tôi đi”.
Tôi đã qua bao mùa hoa tím?
Mang tâm trạng màu hoa ấy, tôi bước vào cửa lớp.

Còn mấy tháng nữa mới thực sự chia tay, nhưng tôi thấy các em đã bắt đầu tiếc nuối đến từng khoảnh khắc. Mỗi ngày lên lớp, tôi đều cảm nhận được tâm trạng ấy qua từng ánh mắt, từng lời nói. Tôi hiểu lắm những hờn giận, thương yêu và lưu luyến rất học trò, khi thời gian cứ bước đi vội vã. Tôi dẫn nhập bài học “Phát biểu tự do” với ý thơ về “cây táo vẫn nở hoa” của Lưu Quang Vũ. Một bạn xin phát biểu với đề tài chia tay. Chưa đầy 5 câu, em ấy đã bật khóc, cả lớp lặng đi trong niềm xúc động. Tôi cũng chực rơi nước mắt. Mỗi năm mỗi mùa, tôi từ biệt một lứa học trò. Cảm xúc vừa quen vừa lạ, vừa buồn vừa vui, và tràn đầy lưu luyến, cả những trống vắng. Các em sẽ phải chia xa, sẽ đi qua thời áo trắng, để lại tôi với tôi, như “ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại”.
Những học trò nhỏ của cô, cứ tự tin bay đến những chân trời mơ ước. Dù ngoài kia, cuộc đời có biết bao thử thách; dù ngoài kia, bầu trời không chỉ có mây xanh, nắng vàng mà còn ẩn tàng lắm giông bão… Những đóa bằng lăng tím của cô, hãy cứ tin yêu và hy vọng, hãy cứ nhân hậu và vị tha, hãy cứ kiên cường nở trong nắng gió của đời!
Tháng Tư. Thêm một mùa ve rộn rã. Sân trường tím đẫm nụ bâng khuâng…
Sau cái rét nàng Bân, Hà Nội lại bắt đầu bước sang một mùa kỳ lạ khác trong năm, gây cảm giác khó chịu dai dẳng, đó chính là mùa nồm.
Mọi sự sống trên đời này suy cho cùng đều phấn đấu hướng đến nơi có nhiều ánh sáng để trở nên mạnh mẽ, tốt đẹp hơn. Dù cho có trải qua bao nhiêu chông gai thử thách, chỉ cần ta không bỏ cuộc thì ánh sáng luôn ở cuối đường hầm.
Người ta lập gia đình không chỉ để có một tờ giấy đăng ký kết hôn, mà để tìm một nơi gọi là nhà. Nhưng có bao nhiêu người thật sự mong muốn trở về nhà sau một ngày dài? Có bao nhiêu người khi chồng rời đi, lòng vợ đầy nuối tiếc vì chưa đủ thời gian bên nhau? Hạnh phúc không phải là một điểm đến, mà là hành trình mà vợ chồng cùng nhau bước qua mỗi ngày.
Có một người mẹ, trong lúc nóng giận, không kiềm chế được đã đánh con mình. Người xưa thường nói: "Yêu cho roi cho vọt". Nhưng liệu sự thể hiện tình yêu bằng cách này có làm đau trái tim con cái, hay tự làm đau chính trái tim của những người làm cha làm mẹ?
Trong hành trình của cuộc đời mình, trải nghiệm bao ấm lạnh của thế gian, bỗng một ngày có người nhận ra rằng: Lương thiện không phải là một phẩm chất bẩm sinh, lương thiện chính là sự lựa chọn của cá nhân với cộng đồng
Tháng Tư trở về trong hơi thở dịu dàng của đất trời, khe khẽ như sợ đánh thức những giấc mơ cũ còn vương trên vòm lá. Lòng ai đó cũng có một góc nhỏ dành riêng cho tháng Tư - nơi cất giữ những hoài niệm không tên, chỉ một làn gió thoảng qua cũng đủ làm xao động.
0