Phố mưa

Trời có lúc nắng lúc mưa. Phố bình thản đón mưa đón nắng. Có chăng chỉ có con người ta vì nắng vì mưa mà xúc cảm.
Video Player is loading.
Current Time 0:00
Duration -:-
Loaded: 0%
Stream Type LIVE
Remaining Time -:-
1x

Tôi vốn không thích những ngày mưa tầm tã. Tôi thích những cơn mưa bất chợt vụt thoáng qua. Tôi thường đùa, trời hôm nay nghịch quá.

Dù thích dù không thì nắng vẫn nắng, mưa vẫn mưa. Và trong mưa có nhiều điều thú vị.

Phố có những sáng sớm. Nắng tinh nghịch như chú chim nhỏ xòe đuôi trên những tán cây làm rơi mấy giọt nước còn đọng lại sau trận mưa đêm qua, vô tình rớt xuống tay người như muốn lưu lại một dấu ấn trước khi tan biến. Tôi nghe mát lành một buổi sáng tinh khôi.

Ảnh minh họa: Báo Đồng Nai.

Phố nắng rực rỡ. Phố mưa cũng dễ thương vô cùng. Mưa là cái cớ cho con người gần nhau hơn.

Nhớ lúc con còn nhỏ, ngày hai buổi mẹ đưa đón con đi học. Có những buổi mưa về ngang phố, trong chiếc áo mưa cánh dơi to đùng, con ngồi gần mẹ hơn. Vòng tay con bé xíu ôm chặt lấy mẹ. Mẹ cảm nhận được hơi ấm của con. Mẹ con mình vốn đã gần nhau lại thêm gần hơn. Nghe thương nhiều lắm.

Mưa xui nhớ nhung. Mưa đưa ta về chiều xưa ấy. Chiều mưa định mệnh. Ta vô tình làm khách dưới mái hiên cùng người ấy. Chưa quen mà như thân thiết. Mái hiên nhỏ chẳng thể tạo khoảng cách giữa hai người. Vô tình gặp mắt nhau. Vừa kịp để lại trong nhau một sự rung động nhẹ. Nhẹ lắm nhưng vẫn làm tim ta bối rối.

Không hỏi tên, cũng không hỏi địa chỉ. Thời đó chưa có điện thoại như bây giờ để mà xin số phone. Có lẽ vậy mà hay. Cuộc sống luôn có những sự tình cờ. Có duyên chắc chắn sẽ gặp. Mưa cũng đâu chỉ có một lần. Cũng là cái cớ để ta đưa mắt kiếm tìm nhau giữa những cơn mưa tình cờ.

Ảnh minh họa: Báo Dân trí.

Mưa cho những người không quen bỗng nhiên đứng sát gần bên nhau. Nhường nhau một chỗ khô. Tránh cho nhau những giọt mưa nghịch ngợm cứ thích tìm vai áo người mà đậu. Tự hỏi, họ thân thiết nhau tự bao giờ? Ta thấy vui vui với suy nghĩ: Phải chăng mưa là cái cớ để cho cuộc đời này vai sát vai nhau?

Mưa khiến cho con người bỗng bao dung hơn. Nghiêng một chút để có thêm chỗ trống cho một người. Nhường nhau một chút. Xích lại sát bên nhau cho mưa khỏi tạt. Kỳ lạ làm sao những hạt mưa bé xíu lại có thể kéo những con người xa lạ xích lại gần nhau.

Đứng cạnh bên nhau không lẽ lặng im hoài. Vậy là mưa lại khiến cho những người trú mưa dưới mái hiên mở lời trò chuyện cùng nhau, cũng là để cho thời gian qua mau, để cho thời gian trú mưa bớt nhàm chán. Vậy là bao tâm sự, bao nỗi niềm cũng được chia sẻ dưới cơn mưa.

Mưa cho ta những phút giây sống chậm. Có lẽ nhiều người giống tôi. Bình thường ít khi ngồi lân la vỉa hè nhìn những người bán vé số hay bán bánh trái dạo. Giờ đứng trú mưa nhàn tản chợt tìm trong ví xem có đồng mười ngàn mua giúp bà bán vé số một tờ. Đôi khi cũng là mua cho mình một niềm hy vọng mong manh. Ít đồng mua trái ổi, cân cam.

Những lần trú mưa ta có dịp nhìn thấy nhiều mảnh đời quanh mình mà những ngày bình thường ta vô tình vội vã lướt qua. Ta thấy mình như vừa học được thêm bài học. Bài học về sự cảm thông và chia sẻ.

Ảnh minh họa: Tophanoiaz.

Mưa cho xóm nhỏ bỗng xôn xao. Hàng xóm phơi đồ, mấy đứa nhỏ ở trong nhà mải mê với điện thoại, máy tính không để ý. Thế là tay cất đồ nhà mình, miệng ới gọi mấy nhỏ ra cất đồ kẻo ướt. Mưa làm cho người ta quan tâm đến nhau hơn.

Mưa. Cô gái bận đồ sành điệu đợi bạn chưa tới đành đứng nép bên mái hiên trú mưa. Bên cạnh là thằng bé đánh giày kê cái thùng đồ ngồi sải chân cho đỡ mỏi. Lúc đó hỏi ai sướng hơn ai. Thấy rõ đời có lúc này lúc khác. Ai biết được thế nào.

Phố vẫn thế. Mưa vẫn thế. Đôi khi bất chợt ùa về không hẹn trước. Ai ngồi đếm những lần mưa qua. Mưa về ngang phố. Ai ngơ ngác tìm ai giữa chiều mưa như đợi một chữ "duyên".

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
User
Ý KIẾN

Người ta lập gia đình không chỉ để có một tờ giấy đăng ký kết hôn, mà để tìm một nơi gọi là nhà. Nhưng có bao nhiêu người thật sự mong muốn trở về nhà sau một ngày dài? Có bao nhiêu người khi chồng rời đi, lòng vợ đầy nuối tiếc vì chưa đủ thời gian bên nhau? Hạnh phúc không phải là một điểm đến, mà là hành trình mà vợ chồng cùng nhau bước qua mỗi ngày.

Có một người mẹ, trong lúc nóng giận, không kiềm chế được đã đánh con mình. Người xưa thường nói: "Yêu cho roi cho vọt". Nhưng liệu sự thể hiện tình yêu bằng cách này có làm đau trái tim con cái, hay tự làm đau chính trái tim của những người làm cha làm mẹ?

Trong hành trình của cuộc đời mình, trải nghiệm bao ấm lạnh của thế gian, bỗng một ngày có người nhận ra rằng: Lương thiện không phải là một phẩm chất bẩm sinh, lương thiện chính là sự lựa chọn của cá nhân với cộng đồng

Tháng Tư trở về trong hơi thở dịu dàng của đất trời, khe khẽ như sợ đánh thức những giấc mơ cũ còn vương trên vòm lá. Lòng ai đó cũng có một góc nhỏ dành riêng cho tháng Tư - nơi cất giữ những hoài niệm không tên, chỉ một làn gió thoảng qua cũng đủ làm xao động.

Có người chưa bao giờ là một học sinh xuất sắc. Những năm cấp ba, thành tích học tập của cô chỉ ở mức trung bình, không có điểm nào vượt trội, trừ khả năng viết văn mặc dù ưu điểm này thi thoảng vẫn có nhiều bạn được đánh giá cao hơn cô. Với con đường học vấn của chính mình, cô vẫn hay tự nghĩ mình là kẻ thích bơi ngược dòng nước.

Tháng Tư, mùa đi ngang phố bằng những đóa loa kèn trắng tinh khôi, bằng nắng vàng rải nhẹ trên mái hiên, bằng tiếng ve lưa thưa khẽ gọi hè về. Trong một buổi chiều mỏng nắng, có người ngồi lặng im trong quán cà phê quen, mở một cuốn sách cũ. Những dòng chữ như lạ, như quen. Rồi bất chợt, cô thấy mình… cũng giống như cuốn sách ấy.