Đã phát sóng

Chậm lại một chút giữa dòng chảy cuối năm

Lưu Hường

Những ngày cuối năm, thời gian dường như vận hành nhanh hơn một nhịp, mọi người đều cuốn vào vòng xoáy của những điều cần hoàn tất. Những cơn gió lạnh khẽ trườn qua ô cửa sổ, mang theo hơi thở giao mùa, đủ để ai đó nhận ra mùa đông đang lặng lẽ tạm biệt, và xuân nồng nhiệt đã sẵn sàng quay về. Những đám mây xám lững lờ trôi về phía chân trời xa, chậm rãi đong đếm từng khoảnh khắc, từng nhịp thở nhè nhẹ của đất trời.

Đường phố lúc này đã đánh mất vẻ yên bình của những ngày đầu đông. Những hàng cây khẳng khiu đứng lặng bên đường giờ như chỉ tô điểm thêm cho dòng người vội vã ngược xuôi.

Tiếng còi xe dồn dập, bước chân hối hả, và những ánh mắt phảng phất sự lo toan trên khuôn mặt ai nấy đều tất bật với những công việc cuối năm. Bóng những chiếc xe chở đầy hoa tươi nhẹ nhàng len lỏi qua các con phố, hòa cùng những quầy hàng Tết đang rực rỡ bày biện, nhuộm thêm sắc màu cho nhịp sống rộn ràng.

Không khí khẩn trương ấy như một mạch ngầm thôi thúc người ta nhanh hơn, làm nhiều hơn, để kịp khép lại một năm thật trọn vẹn và chuẩn bị chu đáo cho Tết an lành. Trong dòng chảy náo nhiệt ấy, tôi cũng vô thức hòa vào sự nhộn nhịp như một lẽ tự nhiên.

Nhưng rồi, tôi nhận ra mình cần một khoảng lặng giữa nhịp sống mải miết, bộn bề để kịp nạp năng lượng cho những lúc bất ngờ đuối sức. Một chiều muộn, khi những tia nắng cuối ngày nhạt dần, nhuộm vàng con phố nhỏ quen thuộc, tôi bước vào quán cà phê thân quen. 

Nhấp một ngụm cà phê, vị đắng nhẹ tan trên đầu lưỡi nhưng dư vị lại ngọt ngào lạ lùng, tôi cảm thấy lòng mình như dịu lại. Hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu lật mở từng trang ký ức của năm qua. Bên cạnh những thành công đã đạt được bằng sự nỗ lực không ngừng, vẫn còn đó những điều dang dở, những giấc mơ chưa kịp chạm tới.

Tôi không cảm thấy ân hận hay day dứt vì những điều chưa hoàn thành. Thay vào đó, tôi tự nhắc nhở rằng mỗi chặng đường, dù trọn vẹn hay còn dang dở, đều mang giá trị riêng. Những mục tiêu chưa đạt được chẳng phải là dấu chấm hết, mà chính là nguồn động lực giúp tôi thêm quyết tâm bước vào một khởi đầu mới. Tôi không tìm kiếm sự hoàn hảo, bởi cuộc sống vốn dĩ không cần như vậy. Tôi chỉ mong rằng, trên hành trình của mình, tôi luôn đủ niềm tin, đủ sự bền bỉ và một trái tim đủ mạnh mẽ để tiến bước, bất kể đoạn đường phía trước ra sao.

Những ngày cuối năm, cần lắm những phút giây tôi là tri kỷ của chính mình, để lặng ngồi lại, thấu hiểu những điều đã qua và mỉm cười với hành trình phía trước. Đó không phải là sự lặng lẽ cô đơn, mà là khoảng lặng đầy ý nghĩa, nơi tôi đủ can đảm để chấp nhận chính mình và mạnh mẽ để đón chào những điều mới mẻ.

Ngoài kia, phố phường sáng rực trong ánh đèn lấp lánh, tựa những ngôi sao nhỏ lặng lẽ dẫn lối, để mùa xuân khẽ chạm vào từng góc phố. Tôi đứng giữa dòng chảy của thời gian, không vội vã cũng chẳng chần chừ. Dẫu hành trình phía trước có đan xen bao cơ hội và thử thách, tôi vẫn sẵn sàng đón nhận, bước tiếp với nhịp điệu của riêng mình – đủ nhanh để không bỏ lỡ, đủ chậm để cảm nhận trọn vẹn từng khoảnh khắc. Và trên hết, điều tôi trân trọng nhất vẫn là giữ được sự an nhiên trong lòng, để mỗi bước chân đều trở nên vững vàng hơn.

Trà Đông

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời