Khát vọng hòa bình - nhìn từ Dải Gaza
Những hình ảnh tang tóc và tàn khốc từ cuộc xung đột ở Dải Gaza, khiến nhiều người đau xót và uất nghẹn. Những khu phố tan hoang vì đạn pháo, những thi hài người chết được kéo ra từ đống đổ nát; những người còn lại thì dở sống dở chết do bị thương, do thiếu lương thực, nước uống và thuốc men. Hình ảnh về những người phụ nữ Palestin ôm nhau khóc vì người thân bị tàn sát trong cuộc xung đột; hình ảnh về người mẹ ôm hai đứa con bị thương do đạn pháo trong tuyệt vọng… khiến bất kể ai nhìn thấy đều thật sự đau xót.
Chiến tranh, xung đột không phải là điều chúng ta mong muốn, mà đó là động cơ và cứu cánh của những thế lực cực đoan, của nhóm quyền lực tham lam và hiếu chiến. Để thỏa mãn tham vọng, họ bất chấp luật lệ quốc tế, coi thường những quyền cơ bản của con người, của các dân tộc, quốc gia.
Lâu nay, khi đọc những cuốn sách về người Do Thái, tôi thấy thế giới ca ngợi họ thông minh, kiên trì. Nhưng họ đã từng là một dân tộc vong quốc, phải sống lưu lạc hàng nghìn năm. Đã từng phải chịu đựng nạn diệt chủng tàn bạo nhất lịch sử. Nên hơn ai hết, họ phải hiểu rõ nỗi đau vong quốc của những dân tộc khác. Nhưng tại sao, giờ đây họ lại làm điều đó với người dân Palestin?
Thế giới bây giờ đã và đang xảy ra những điều bất tuân luật lý và đạo lý. Khi con người không kiểm soát hành vi, không chế ngự lòng tham, thì cái ác bùng phát, đẩy thế giới vào loạn lạc, khủng hoảng, chia rẽ và chết chóc. Sự cực đoan, hiếu chiến của những người điều khiển bộ máy chiến tranh Israel đã đẩy cuộc chiến từ tự vệ đáp trả thành một cuộc thanh sát, có tính truy diệt dân tộc Palestin. Đánh đồng nhóm phiến quân cực đoan với toàn bộ người dân vô tội, lấy hận thù để đáp trả hận thù, thì tất yếu hận thù sẽ tiếp nối./.


Trong những ngày tháng Ba âm lịch, khi du khách thập phương nô nức hành hương về Đền Hùng, tìm về nguồn cội linh thiêng, có một người cũng đã đặt chân tới xứ Mường đất Tổ, xã Mỹ Lung, huyện Yên Lập, tỉnh Phú Thọ. Không chỉ để tìm hiểu về văn hóa Mường, cô ấy còn có cơ hội thưởng thức món xôi nếp gà gáy xứ Mường đất Tổ.
Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.
Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.
Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.
Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…
Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.
0