Một ngày cho chính mình

Không cần ai khác, cũng chẳng dựa dẫm vào ai, bạn có thể tự tìm niềm vui cho chính mình. Khi bạn gửi yêu thương tới những người xung quanh, thì cũng đừng quên rằng chính bản thân mình cũng cần được yêu thương.

Một bạn gái trẻ gửi đến Hường dòng chia sẻ: “Hôm nay là một ngày cuối thu, trong một tiết trời đẹp như thế này, mình quyết định sẽ học cách yêu bản thân mình hơn, học cách yêu cuộc sống, yêu tất cả mọi thứ xung quanh.

Hai mươi mấy năm, lần đầu tiên mình đã tự mua một bó hoa nhỏ, mang cắm lọ thủy tinh cạnh cửa sổ. Bỗng nhiên mình mỉm cười và thấy cuộc đời này đẹp vô cùng. Hôm nay mình ngồi trang điểm thật lâu, mặc chiếc áo trắng và chân váy nhung mình thích nhất, đội cả mũ beret xinh xinh để đi làm. Mình quyết định sẽ đẹp hơn từ hôm nay.

Hôm nay mình đã đi ăn một món ngon, món mà mình đã thèm từ rất lâu nhưng chưa có dịp. Mình mua thêm một cốc trà sữa, vị ngọt cho mình cảm giác hạnh phúc cả một ngày. Mình nhận ra rằng, hoá ra một mình làm mọi thứ mình thích cũng không phải tệ đến thế. 

Không cần ai khác, cũng chẳng dựa dẫm vào ai. Mình tự tìm niềm vui cho mình. Mình gửi yêu thương tới những người xung quanh, nhưng cũng không quên rằng chính bản thân mình cũng cần được yêu thương. Chúc mỗi người trên con đường kiếm tìm hạnh phúc sẽ tìm được một tình yêu ngọt ngào, phù hợp với chính mình. Mong cho tất cả chúng ta sẽ đón một ngày mới thật ý nghĩa và tràn ngập tình yêu thương.”

Hường cũng chúc cho em, không chỉ hôm nay ngày mai, mà trong những tháng ngày sắp tới, dù chỉ một mình hay có người thương yêu bên cạnh, thì em vẫn luôn gặp mọi điều tốt lành, giữ được sự tự tin và bình an trong cuộc sống.

Có nhiều người trong chúng ta đang chỉ có một mình. Và trong số đó, có không ít người đang cảm thấy cô độc. Nhưng cô độc hay cô đơn lại chính là trạng thái ta phải trải qua để trưởng thành và ở từng người, nó đồng hành suốt hành trình tìm kiếm hạnh phúc. Hường thấy một mình cũng có cái hay riêng, như em gái lúc nãy đã chia sẻ, muốn làm gì thì làm, chỉ cần bận một chút là quên cô đơn. Đến khi nào có người thực sự yêu thương mình, đến lúc đó thì tính sau, đời có bao lâu mà hững hờ. Một mình nào có đáng sợ. Không có mục đích, không biết mình muốn gì mới là điều đáng sợ.

Ai rồi cũng sẽ trải qua những tháng ngày chỉ có một mình. Năm tháng dần trôi, không ai có thể đảm bảo và chắc chắn rằng họ sẽ mãi mãi ở bên ta mà không rời đi cả. Thế nên dù muốn hay không, ta sẽ phải quen với việc một mình rồi cũng ổn.

Cuộc đời của mỗi người vốn luôn là hành trình độc lập. Ngoảnh đầu nhìn lại chặng đường và năm tháng ta đã kiên cường vượt qua, người tới kẻ đi, chỉ có chính ta vẫn bền bỉ bầu bạn với chính mình. Một mình không chỉ đơn thuần là sự cô đơn, mà còn là cơ hội để ta kết nối với chính bản thân mình. Trong tĩnh lặng, ta sẽ nghe thấy những suy nghĩ sâu thẳm, những ước mơ và hoài bão vụt sáng. Và cuộc sống một mình chính là cơ hội để bạn hoàn thiện chính mình, trở thành người mà bạn mong muốn./.

 

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.

Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.

Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.

Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…

Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.

Có người chạm khẽ Hà Nội lần đầu vào một mùa hạ nóng rực lúc vừa kết thúc năm ba đại học. Với tính cách thích là nhích, hành trang ngày ấy của cô ngoài ví tiền thì chỉ còn vỏn vẹn một mảnh nhiệt huyết xê dịch cháy bỏng. Trong tưởng tượng của cô sinh viên Sài Gòn khi đó, Hà Nội là một khái niệm lạ lẫm vô cùng.